Chương 29: (Vô Đề)

Sở Hoàn trực tiếp ném Giả Bán Tiên lên chiếc ghế trong phòng, sau đó đứng trước mặt ông ta, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm không rời.

Đến khi thấy biểu cảm trên mặt ông ta từ hoảng hốt chuyển thành sợ hãi, miệng nhô ra, suýt chút nữa biến trở lại thành chuột, Sở Hoàn mới mở miệng hỏi: "Ông có ý gì?"

"Ý gì là ý gì?"

"Đừng có giả ngu!"

Sở Hoàn đập mạnh một cái xuống bàn bên cạnh, lực lớn đến mức chai nước khoáng trên bàn nảy lên hai lần.

Cả người Giả Bán Tiên run lên, một cái đuôi trụi lông xấu xí bất giác lộ ra, ông ta nặn ra một nụ cười lấy lòng cực kỳ lố bịch.

Ông ta cười hề hề, nói: "Ha ha, Tiểu Sở Công, cậu trông thật là manly!"

"..."

Sở Hoàn sững người hai giây, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Tên Giả Bán Tiên còn rung đùi đắc ý ngâm thơ: "Thật khiến người ta say đắm..."

"Ông bị bệnh hả! Ông bị bệnh hả! Ông bị bệnh hả!!!"

Sở Hoàn hoàn hồn lại, nắm chặt nắm đấm lao đến, thẳng tay nện lên người ông ta, thậm chí không dám đánh vào mặt, sợ bị ông ta l**m một cái.

Cú đấm làm con chuột to lăn lộn khắp sàn nhà.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

Hai mươi phút sau, Giả Bán Tiên ngồi trên ghế với khuôn mặt bầm dập, Sở Hoàn lạnh lùng cảnh cáo: "Lần sau ông mà dám làm mất mặt bố tôi nữa, tôi chặt đứt cái đuôi của ông luôn!"

Cậu rút con dao găm sừng trâu ra, lướt nhẹ trên cổ Giả Bán Tiên, nghiêm khắc cảnh cáo: "Tiểu Tiên Tiên? Ha."

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Tôi chỉ đùa một chút thôi mà!"

Giả Bán Tiên không dám nói linh tinh nữa, mặt cũng nghiêm túc hẳn. Ông ta nhận ra Sở Hoàn nóng tính hơn Sở Trạch Dương, chỉ cần nói vài câu không hợp là bị đánh ngay.

Sở Hoàn hỏi: "Ông đến tìm bố tôi làm gì?"

"Hầy..."

Giả Bán Tiên thu lại cái đuôi, chòm râu trên mặt cũng biến mất, chỉnh lại quần áo, khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt thần bí như trên phố.

Ông ta chậm rãi nói: "Không phải nghe nói Sở tiên sinh đến thị trấn sao, tôi đến bái kiến một chút. Nhưng mắt tôi kém quá, gõ nhầm cửa."

Sở Hoàn: "Chỉ vậy?"

"Oh, còn chuyện của nhà họ Lâu nữa."

Sở Hoàn nhìn ông ta: "Nhà họ có chuyện gì?"

Giả Bán Tiên vuốt vuốt chòm râu bên mép, nói: "Hậu duệ đời thứ 138 của tôi lấy một con chuột đồng, mà con chuột đó sống ngay trong rừng nhà họ Lâu. Người chết lần này là Lâu Thắng Lợi? Nó nói, thi thể của Lâu Thắng Lợi có chút kỳ lạ, để trong quan tài mấy ngày vẫn như người sống, thậm chí còn tỏa ra mùi thơm, trông có vẻ rất ngon."

Sở Hoàn: "???"

Cậu nhăn mặt ghét bỏ: "Chúng mày đúng là chẳng có chút kiêng kỵ nào! Ngay cả xác chết cũng ăn?? Hơn nữa, làm sao nó biết thi thể của Lâu Thắng Lợi có mùi thơm?"

"Thì nó định vào quan tài trộm đồ tùy táng, nhà họ Lâu giàu có thế kia. Ai ngờ tìm mãi không thấy của quý, lại phát hiện ra thi thể bất thường. Nhưng nó không dám ăn đâu, dù là chuột, chúng tôi vẫn biết kiêng này kiêng nọ mà."

"Nghe nói ngày mai Sở tiên sinh sẽ múa Đoan Công cho nhà họ Lâu, nên tôi đến báo tin ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!