Hương trong lư hương bỗng cháy bùng lên, gần như ngay lập tức cháy đến tận đáy. Cơn gió đột ngột thổi qua làm lá cờ bát quái và lệnh kỳ hai bên bay phần phật.
Mọi người xung quanh nhận ra có điều không ổn. Nghi thức tiễn thần đã hoàn thành, nhưng vị thần được mời đến vẫn chưa rời đi. Không ai biết lý do là gì, nhưng ai cũng hiểu đây chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt.
Hoặc là thần còn chỉ thị nào khác, hoặc là họ đã vô tình làm điều bất kính khiến thần tức giận. Còn một khả năng đáng sợ hơn... Có khi nào nghi thức bị sai sót, thần được mời đến không phải vị thần mong muốn, mà là một tà thần hung ác.
Thẩm Lạc Thu nắm chặt tay mẹ mình, định nói gì đó nhưng lại bị bà lườm một cái, ra hiệu im lặng. Lúc này càng nói nhiều càng dễ sai, tốt nhất là nên im lặng quan sát.
Hiện trường rơi vào im lặng.
May mắn thay, tình hình không đến mức tệ hại như vậy. Sở Hoàn và vị thần trên thần án giằng co một lúc, cuối cùng ngài ấy cũng chịu rời đi.
Một luồng linh quang tỏa sáng trên thần án, ngay sau đó, một mùi hương dễ chịu lan tỏa khắp không gian. Có người cảm thấy là hương của các loại thảo mộc quý hiếm, có người lại thấy nó tựa như hương hoa thuần khiết. Cảm nhận của mỗi người khác nhau, nhưng ai cũng nhận thấy tinh thần trở nên minh mẫn, tâm trạng cũng thư thái hơn.
Mấy con mèo chó trong sân sướng đến mức nằm lăn ra đất, vui vẻ lăn qua lăn lại.
Đám quỷ nước bớt đi sự u uất, thống khổ dằn vặt vì chấp niệm cũng được xoa dịu phần nào.
Quỷ cổ dài cảm động đến mức ôm chầm lấy Cẩu Oa. Cẩu Oa cảnh giác nhìn nó một cái, sau đó dắt theo con trai hến của mình, lết sang chỗ khác, thầm nghĩ đúng là đồ thần kinh.
Sở Hoàn nghiêng đầu nghi hoặc, ánh mắt chăm chú nhìn vào không trung phía trước. Cậu có cảm giác vị này khi rời đi có chút lưu luyến, so với lúc đến thì tốc độ chậm hơn hẳn, cứ đi một bước lại ngừng một chút.
Đáng yêu phết đấy chứ.
Mãi đến khi cảm nhận được ngài ấy thực sự đã biến mất sau cánh cửa rộng mở, Sở Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đưa tay đặt lên ngực, thì thầm: "Dọa chết mình rồi."
Sở Trạch Dương nhíu mày hỏi: "Không sao chứ?"
Sở Hoàn quay đầu cười yếu ớt với ông, lúc buông tay mới phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cậu lắc đầu đáp: "Không sao ạ."
Lễ tế thần đã hoàn tất, thần cũng đã được tiễn đi, phần còn lại đơn giản hơn nhiều. Ngoài điệu múa tế thần mang ý nghĩa thực sự, còn có một số tiết mục ca múa mang tính giải trí.
Như bố cậu từng nói, với tư cách là "nhà tâm lý học dân gian", dù là gặp ma thật hay bị ảo giác hù dọa, nếu không làm một màn thật hoành tráng, người ta sẽ không yên tâm.
Sở Hoàn nghĩ vừa rồi dọa họ sợ xanh mặt, vậy thì nên bù lại bằng một màn biểu diễn "
"hoành tráng" để chứng minh thực lực của mình.
Cậu xoay người một vòng, tay áo rộng màu đen tung bay như một đóa hoa nở rộ. Sở Trạch Dương nhìn biểu cảm của con trai liền biết cậu lại định giở trò gì, phối hợp giúp cậu thổi vang tù và.
Sự chú ý của mọi người lại bị kéo về phía cậu. Sở Hoàn đối diện với đám người và quỷ trước mặt, trên môi nở nụ cười nhẹ, tay nâng lên, khi thu về thì đầu ngón tay đã kẹp một lá bùa.
Cậu chớp mắt, thổi nhẹ vào lá bùa. Lá bùa lập tức bốc cháy, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay cậu, soi sáng gương mặt vốn đã vô cùng xinh đẹp.
"..."
Hiện trường im lặng hai giây, sau đó bùng nổ tiếng hò reo.
"Lửa! Lửa kìa!"
"Nhóc Hoàn, làm nữa đi!"
"Lửa này sao có thể cầm trên tay được? Cậu làm thế nào vậy? Đây là khống hỏa thuật sao?"
Sở Hoàn rất hài lòng với sự nhiệt tình của họ. Ngọn lửa trên đầu ngón tay bỗng vươn cao hơn một đoạn, từ một đốm nhỏ bùng to bằng cái đầu người. Cậu chậm rãi chắp hai tay lại, nhào nặn ngọn lửa trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, một hình dáng nhỏ nhắn xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!