Sở Hoàn có thể nói không? Tất nhiên là không thể rồi.
Cậu nở một nụ cười với Sở Trạch Dương, nói: "Đương nhiên, con chắc chắn có thể học được."
Sở Trạch Dương hài lòng, phất tay ra hiệu cho cậu tự chơi một mình.
Sở Hoàn quay lưng, mặt liền xụ xuống, đi đến trước mặt Ngụy Khải rồi bất động.
Ngụy Khải vẫn đang hì hục khuân đồ từ trên xe xuống. Đây là quà cáp mà Ngụy Hoa chuẩn bị cho cậu, nào là nhân sâm, lộc nhung, nh** h** nghệ tây, nấm khô, trái cây sấy, các loại hạt, hải sản khô... Cuối cùng, cậu ta còn bê xuống hai thùng rượu hảo hạng và một khúc gỗ không rõ chủng loại.
Một đống lớn chất đầy dưới đất, vô cùng có thành ý.
Ngụy Khải phủi phủi tay, nói với Sở Hoàn: "Xong rồi, chỉ có bấy nhiêu thôi. Đồ khô để được lâu, trái cây thì anh nhớ ăn sớm nhé..."
Sở Hoàn từ trong nỗi bi thương lấy lại tinh thần, chớp mắt nhìn đống quà trước mặt, giật mình hỏi: "Cậu dọn cả nhà luôn hả??"
Ngụy Khải đáp: "Đâu có, toàn là đồ bố tôi chuẩn bị đấy. Mẹ tôi còn định gửi thêm ít hải sản tươi nhưng mang theo bất tiện... À, mẹ tôi còn nhờ tôi hỏi anh, nếu sau này anh muốn yêu đương, có thể cân nhắc đến em gái tôi không? Con bé đang học đại học, là trường trọng điểm đàng hoàng."
Sở Hoàn: "..."
Trinh Thục Lệ đúng là kiên trì thật, nhất quyết muốn cậu làm con rể nhà bà.
Cậu nhìn thoáng qua đống đồ dưới đất, phát hiện một khúc gỗ đen cháy, tò mò hỏi: "Sao có cả gỗ vậy?"
"À, chuyện là hồi trước bố tôi đi thu mua gỗ, có người mang khúc này đến nói là 'Thiên niên lôi kích mộc', lại còn là gỗ đào, bảo đảm là bảo vật thật sự, chỉ cần 50 vạn là bán ngay."
*Thiên niên lôi kích mộc () là loại gỗ cực kỳ quý hiếm, được hình thành khi một cây gỗ bị sét đánh nhiều lần trong hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm.
"Bố tôi ban đầu không tin, ai ngờ người kia ôm chân bố tôi khóc lóc, nói mẹ già lâm bệnh nặng, vợ mới sinh đôi không có sữa, nếu không phải vì gia cảnh túng quẫn thì cậu ta cũng chẳng nỡ bán báu vật này... Nói chung là than nghèo kể khổ một tràng."
"Bố tôi mềm lòng, trả 30 vạn mua về. Mua xong không đụng tới, để xó nhà không biết bao lâu rồi."
Sở Hoàn lập tức hứng thú. Nếu đúng thật là "Thiên niên lôi kích mộc", thì khác nào là bảo bối.
Khúc gỗ này tròn trịa, dài khoảng ba bốn mươi centimet, đường kính cũng tương tự, vỏ cây cháy đen, lõi có sắc đỏ sẫm. Khi chạm tay vào, một luồng nhiệt nóng rực lan khắp lòng bàn tay cậu, mãnh liệt, dương cương bừng bừng.
Quả là hàng thật...
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Khải, nói: "Bố cậu đúng là có phúc khí."
Không hổ danh là người vừa nhìn đã thấy phúc dày mạng lớn.
Ngụy Khải: "Là thật à? Ôi trời, thế thì tốt quá! Mẹ tôi vì chuyện này mà cằn nhằn bố tôi suốt, cứ nói ông ấy bị lừa rồi cơ."
Sở Hoàn hỏi: "Thật sự tặng cho tôi? Thứ này hơi quý."
"Dĩ nhiên rồi, nhà tôi cũng chẳng dùng làm gì."
Sở Hoàn gật đầu: "Được, để tôi xem có thể làm cho nhà cậu mấy cái bùa hộ mệnh không."
"Tốt quá."
Hai người đang nói chuyện, thì Thẩm Lạc Thu từ một con đường khác chạy tới. Thấy trước cửa nhà họ Sở có người, cậu ta lập tức phấn khích gọi lớn: "Nhóc Hoàn, cậu về rồi!"
"Ừ!"
Sở Hoàn nhìn Thẩm Lạc Thu, cũng vui vẻ: "Cậu đi đâu đấy?"
"Tớ đi hái ít rau, nhà tớ dạo này làm ăn tốt lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!