Chương 26: (Vô Đề)

Nếu không phải đệ tử chân truyền, vậy có thể là đệ tử bình thường?

Sở Trạch Dương ngẩng đầu nhìn tượng thần trước mặt, tiếp tục gieo quẻ, kết quả vẫn là không đúng.

"Là vì Sở Hoàn không có linh tính?"

Lạch cạch. Quẻ giác sừng bò nghiêng xuống, quẻ âm, ông đoán vẫn sai.

"Sở Hoàn rất có linh tính?"

Lần này quẻ giác quay vòng khá nhanh, sau đó nghiêng xuống với một âm một dương. Thánh quẻ, ông đoán đúng.

Sở Trạch Dương không biết nên nói gì: "..." Nếu đã có linh tính, vậy tại sao không nhận làm đệ tử chân truyền?

Tâm tư của thần đúng là khó đoán.

"Cảm tạ ngài đã chiếu cố lần này. Đợi Sở Hoàn trở về, con sẽ bảo nó múa một bài tế thần của Đoan Công để cảm tạ ngài."

Ngay sau đó, không biết có phải là ảo giác của ông hay không... Cây hương mà ông vừa thắp bỗng nhiên lóe lên ánh đỏ rực, rồi cháy nhanh một đoạn dài.

Nhưng khi ông nhìn kỹ lại, hương vẫn đang cháy một cách bình thường.

"..."

Tâm tư của thần đúng là khó đoán.

Ngay cả Sở Trạch Dương cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cuối cùng chắp tay vái một cái, rồi xoay người rời đi.

Bên kia, Sở Hoàn đã và Lý Tuyên Minh quay lại sào huyệt của bầy chồn vàng.

Dọc đường đi, Lý Tuyên Minh do dự ba lần, cuối cùng đến lần thứ tư, hắn ấp úng lên tiếng: "Chúng ta là người tu đạo, tốt nhất nên giữ mình trong sạch..." Thậm chí còn đưa ra rất nhiều ví dụ, nói rằng một số thuật pháp nếu chưa phá dương thì sẽ mạnh hơn, có thể phát huy tác dụng lớn trong thời điểm quan trọng!

Sở Hoàn nghe xong, nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp sợ trong vài giây, sau đó nói: "Nhìn anh chính trực lắm mà, không ngờ trong đầu toàn suy nghĩ đen tối... Tôi chỉ muốn đi v**t v* mấy con chồn vàng thôi."

Lý Tuyên Minh: "..."

Lý Tuyên Minh đỏ mặt tía tai, không còn mặt mũi nhìn ai nữa. Mãi đến khi đến đầu con hẻm nhỏ, hắn vẫn còn mang dáng vẻ muốn độn thổ cho rồi.

Sở Hoàn đi vào hẻm nhỏ, bước qua trận mê tung đơn giản trong hẻm. Mặc dù bầy chồn vàng có hơi ngu ngốc, nhưng ít nhất vẫn có chút cảnh giác. Trận mê tung này sẽ khiến người lỡ bước vào vô thức đi ra mà không hiểu vì sao.

"Lý đạo hữu, tôi chỉ đùa một câu thôi, sao anh vẫn chưa tỉnh lại vậy? Với lại, ăn uống sắc dục là chuyện thường tình của con người, anh nghĩ đến chuyện đó cũng là điều bình thường."

Lý Tuyên Minh hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp: "Đúng, là tôi nghĩ quá lên rồi."

Hắn nhìn Sở Hoàn bằng ánh mắt nghiêm nghị: "Nhưng cậu Sở, buông thả d*c v*ng vẫn là điều không nên."

Sở Hoàn: "..."

"Tôi làm gì có cơ hội buông thả, đến vợ còn chưa có nữa kìa."

Tiếng động của họ rất nhanh thu hút sự chú ý của bầy chồn vàng bên trong. Một cái đầu chồn bất ngờ thò ra, đôi mắt cảnh giác nhìn ra ngoài. Sau khi thấy rõ là Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh, nó lập tức hướng vào trong tru lên vài tiếng.

Vài giây sau, hàng loạt đầu chồn vàng khác cũng ló ra, rồi hơn mười con chồn vàng bóng loáng cùng nhau chạy ùa về phía họ. Móng vuốt sắc bén của chúng bấu vào quần áo Sở Hoàn, nhanh chóng leo lên người cậu. Chỉ trong chớp mắt, vai, đầu và cả lòng ngực của cậu đều bị chồn vàng chiếm đóng.

"Sở Hoàn! Sở Hoàn! Cụ Cửu đã về chưa?"

Con chồn vàng chiếm cứ vị trí đẹp nhất trong lòng cậu là một con thuộc hàng cháu chắt của Hoàng Cửu, có tư chất tốt nhất trong đám chồn vàng này. Thân hình nó tròn trịa, toàn thân tỏa ra linh khí. Có lẽ không bao lâu nữa, nó có thể đi cầu phong để tu thành hình người.

Sở Hoàn vừa hạnh phúc xoa bụng nó, vừa nói: "Nó đi bẩm báo sự việc với Thành Hoàng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!