La Thiêm nhìn động tác của cậu, cười lạnh nói: "Trên địa bàn của ta, nếu ngươi có thể đốt được nén hương này, vậy coi như ta vô dụng!"
Lý Tuyên Minh lảo đảo đứng dậy, cũng nói với cậu: "Sở Hoàn, nơi này thực sự..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Sở Hoàn đã cắt ngang, quay sang quát: "Im miệng!"
Hoàng Cửu đã sợ đến mức đứng đờ ra, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, hoàn toàn không biết nên làm gì.
"Tôi có thể thỉnh thần thành công hay không, không đến lượt ông quyết định!"
"Ha."
La Thiêm như thể đang nhìn thấy một kẻ vùng vẫy trong cơn hấp hối, bèn khoanh tay đứng đó, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Sở Hoàn cầm ba nén hương, đưa tay vào túi mò bật lửa. Lúc chạm vào điện thoại, cậu giật mình, lập tức mở khóa bằng vân tay, mò mẫm trên màn hình, mở nhật ký cuộc gọi rồi ấn vào số trên cùng.
May quá, cậu là một thanh niên nghiện điện thoại!
Bố, cứu con với!
Dù trong lòng gào thét, ngoài mặt Sở Hoàn vẫn thản nhiên lấy bật lửa ra. Chiếc bật lửa kim loại khắc chữ lòe loẹt trên thân, đúng vậy, chính là cái bật lửa của Ngụy Khải. Lần trước dùng xong, cậu tiện tay nhét vào túi, giờ lại có chỗ dùng. Bùa chú không dùng được, nhưng đồ vật của con người thì vẫn xài bình thường.
Cậu nhìn thoáng qua La Thiêm lần cuối, rồi bật lửa, đưa ngọn lửa đến gần ba nén hương trên tay.
La Thiêm vẫn còn đang nói: "Trên địa bàn của ta, chỉ có thể tế bái..."
Ngọn lửa chạm vào đầu hương, lập tức bốc cháy.
Hai giây sau, khói trắng bốc lên.
Khói bốc lên rồi!
Sở Hoàn lập tức bật dậy từ dưới đất. Lý Tuyên Minh kinh ngạc nhìn cậu, sau khi hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, hắn cũng lập tức kết ấn, cất cao giọng niệm danh hào tổ sư: "Thái Nhất Tam Nguyên... Thái Nhất Nhất Ngộ Truyền Giáo Chân Nhân!"
Rất tốt, không có bất kỳ phản ứng nào, không cảm ứng được cái gì hết.
Ánh mắt của Lý Tuyên Minh nhìn Sở Hoàn bây giờ phức tạp đến mức không thể tả nổi. Hắn và tổ sư có cảm ứng mạnh lắm mà! Hắn rõ ràng là một trong những đệ tử được tổ sư sủng ái nhất, thậm chí hồi nhỏ còn từng được tổ sư truyền pháp trong mộng đấy QAQ.
La Thiêm lúc này trông chẳng khác gì con gà bị bóp cổ, dáng vẻ ngạo nghễ ban nãy biến mất sạch. Ông ta trợn mắt nhìn Sở Hoàn, thất thanh quát: "Sao có thể!"
Sở Hoàn cười nhếch mép, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại: "Sao lại không thể?"
Khói trắng bốc thẳng lên, sau đó lan rộng, tạo thành một hình bóng khổng lồ bao trùm lấy Sở Hoàn.
Bóng người mơ hồ, dù không có mắt, nhưng La Thiêm lại cảm nhận được một ánh nhìn đáng sợ, như thể đang nhìn một con kiến hôi.
"Không thể nào! Không thể nào! Đây là địa bàn của ta!"
Ông ta không thể tin nổi, lùi về sau một bước, giơ tay lên. Thân thể ông ta tỏa sáng rực rỡ, mặt đất bắt đầu rung chuyển, mấy con yêu quỷ toàn thân nhuốm máu từ dưới mái hiên lao ra, nhào về phía Sở Hoàn.
Nhưng chưa kịp đến gần, chúng đã bị cố định tại chỗ. Ngay sau đó, đầu lìa khỏi cổ, chúng không kịp phát ra tiếng thét nào đã hóa thành tro bụi.
Ánh mắt vô hình đáng sợ lại rơi xuống người La Thiêm.
"Không, không... không... Ngươi là ai?!"
La Thiêm ôm lấy đầu, ánh sáng trên người bỗng chốc tiêu biến. Sở Hoàn nghe thấy một tiếng "rắc", như có thứ gì đó vỡ vụn. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện nén hương trên tay cũng vừa cháy hết.
"KHÔNG!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!