Chương 24: (Vô Đề)

Sở Hoàn quay đầu nói với Ngụy Khải: "Chồn vàng giờ đã bị bắt, chú Ngụy sẽ không gặp giấc mơ kỳ quái đó nữa. Tôi còn chút chuyện cần xử lý nên xin phép cúp máy trước."

Ngụy Khải rất muốn nhìn thêm con chồn vàng biết nói, nhưng Sở Hoàn đã nói vậy, anh ta đành đáp: "Được, ngài vất vả quá."

Sở Hoàn cúp điện thoại, quay sang con chồn vàng: "Nói rõ xem, tổ chức của bọn mày thu hoa hồng kiểu gì?"

Con chồn vàng ngây ngốc nhìn cậu, mờ mịt đáp: "Thì thu 80%."

Mắt Sở Hoàn chậm rãi mở to, khiếp sợ nói: "80%??? Đớp dữ vậy???"

"Bây giờ làm ăn khó khăn lắm, thế mà còn thu cao như vậy, bọn tôi có kiếm được đồng nào đâu! Tôi đã lâu lắm rồi không được ăn gà, đến cá cũng chẳng dám ăn."

Nói đến đây, chồn vàng càng bức xúc, nó kích động khoa móng múa vuốt kể khổ: "Ổng còn bắt bọn tôi mỗi ngày phải đạt chỉ tiêu bán hàng, không bán đủ thì bị phạt tiền! Đã bao lâu rồi bọn tôi không được nghỉ ngơi, ngày nào cũng phải chạy đi tìm khách, hu hu hu, móng tôi chạy nhiều đến mức chai hết luôn."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Giờ con người chẳng ai biết đến dân bán hàng rong, thương hiệu 'hàng rong' cũng sập tiệm luôn."

"Có người thấy bọn tôi còn định bắt vào sở thú!"

"Ổng còn nói bọn tôi kiếm tiền không nổi thì chẳng khác gì đám chồn vô dụng! Nếu không phải vì mấy sợi lông đuôi của bọn tôi còn có giá trị, ổng đã bỏ rơi bọn tôi từ lâu rồi. Rõ ràng tôi đáng yêu như thế này cơ mà!"

"..."

Lý Tuyên Minh không hiểu nổi tại sao chuyện này lại diễn biến thành thế này. Từ lúc nào mà Sở Hoàn đã ôm con chồn vàng lớn vào lòng đầy thương cảm? Rõ ràng ban nãy hai bên còn đánh nhau sống chết cơ mà.

Bây giờ cậu cùng đám chồn vàng đã rúc vào một góc, dựa vào con lừa của mình, còn con chồn vàng lớn thì gối lên đùi cậu. Cậu còn lấy khăn giấy lau chùi vết cháy xém trên bộ lông nó.

Con chồn vàng thoải mái nheo mắt lại.

Các con chồn vàng khác thì chen chúc quanh chân cậu, có con ríu rít nói chuyện, có con nhỏ hơn có lẽ chưa biết nói, chỉ tròn mắt tò mò nhìn cậu.

Lý Tuyên Minh: "..."

Hắn thực sự không hiểu nổi hướng phát triển này. Không giống chút nào với những gì sư phụ dạy!

Nhưng nghĩ một lát, hắn vẫn lặng lẽ đi đến ngồi cạnh Sở Hoàn. Mấy con chồn vàng thấy hắn tới còn chu đáo nhường cho hắn một chỗ.

Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh.

Sở Hoàn túm lấy đuôi con chồn vàng lớn, hỏi: "Hoàng Cửu, mày kể lể nửa ngày rồi mà vẫn chưa nói bọn mày làm việc cho ai."

Con chồn vàng lớn lật người lại, phần lông bụng không bị cháy, trông vẫn mềm mượt, rất đáng để v**t v*. Mắt Sở Hoàn sáng rực, ngón tay khẽ động, cuối cùng không nhịn được mà đặt tay lên xoa.

Con chồn vàng không mấy để tâm đến hành động của cậu, dùng móng trước gãi tai, đáp: "Ơ, tôi chưa nói à?"

"Là thổ địa của khu phố Dương Liễu á."

Sở Hoàn: "???"

Cậu quay sang nhìn Lý Tuyên Minh. Sắc mặt Lý Tuyên Minh không bất ngờ, bình tĩnh hỏi: "Là thổ địa thật hay là một yêu quái chiếm miếu hoang, hút hương hỏa để giả làm thổ địa?"

Thổ địa thuộc loại thần nhỏ, nếu không còn ai cúng bái, pháp lực sẽ dần suy yếu. Khi đó, yêu ma quỷ quái sẽ nhân cơ hội chiếm lấy vị trí thổ địa, hưởng hương khói. Những loài đó thường dùng tà thuật để đáp ứng mong muốn của con người, khiến miếu thổ địa càng lúc càng đông người cúng bái, nhờ đó mà sức mạnh của chúng càng lớn, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Con chồn vàng gãi bụng, lơ ngơ đáp: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được ổng có thần lực của thổ địa..."

Từ lời của chồn vàng, họ đã hiểu được ngọn nguồn sự việc.

Con chồn vàng này tên là Hoàng Cửu. Trước đây nó tu luyện trong rừng sâu, hơn trăm năm trước được một thợ săn già phong danh, hóa thành hình người. Nhưng nó không rời khỏi rừng, mà chỉ hoạt động quanh mấy thôn làng gần đó, buôn bán một số hàng hóa từ núi, sống tạm bợ qua ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!