Chương 23: (Vô Đề)

Trời má, gặp phải đạo sĩ hàng real!

Sở Hoàn không biết con chồn có giấy chứng nhận không, chứ cậu thì chắc chắn không có. Cậu chỉ là một tên thần côn không có giấy phép.

Cậu nuốt nước bọt, lén nắm chặt con dao găm bằng sừng trâu trong túi, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu: Chạy hay không chạy?

"Hú!"

Con chồn trước mặt cậu rõ ràng còn hoảng hơn cậu. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết, đôi mắt lập tức biến thành thú đồng đỏ như máu. Giây tiếp theo, hình dạng con người của nó giống như một quả bóng bị đâm thủng, "phụt" một cái biến mất. Quần áo rơi thành một đống dưới đất.

Trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, một cái bóng màu vàng nâu vọt ra từ đống quần áo, lao vút đi xa.

Thân hình dài nhỏ, cái đuôi vung vẩy rất dễ thấy.

Tốt lắm, xem ra con chồn này cũng là một kẻ "không giấy tờ" giống cậu.

Gã đạo sĩ trẻ tuổi nhìn Sở Hoàn một cái, nhanh chóng mở miệng: "Chúng tôi đang diễn ảo thuật."

Nói xong, hắn rút một thanh kiếm từ trong áo ra rồi vội vàng đuổi theo, bỏ lại Sở Hoàn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn bị lãng quên.

"..."

Tự hỏi hai giây, Sở Hoàn dứt khoát triệu hồi lừa già, cưỡi lừa đuổi theo.

Khó khăn lắm mới tìm được con chồn, mối thù "xì hơi" trước đó, cậu không thể không báo! Còn về chuyện giấy phép, nếu đối phương có hỏi, cậu sẽ làm bộ ngơ ngác. Hỏi lần hai, cậu sẽ nói tôi không biết. Hỏi lần ba, cậu sẽ hỏi lại: "Giấy này làm ở đâu? Tôi cũng muốn làm một cái!"

Bên kia, Lý Tuyên Minh đã mở Linh Tông Hiển Hiện, truy vết yêu khí còn sót lại của con chồn. Đột nhiên, hắn cảm nhận được một cơn gió lướt qua bên cạnh.

Bốn chân luôn chạy nhanh hơn hai chân.

Sở Hoàn cưỡi lừa đuổi tới, thậm chí còn điều khiển lừa chạy song song với hắn. Thấy hắn quay lại nhìn, Sở Hoàn cúi đầu, nở một nụ cười thân thiện, hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Lý Tuyên Minh nhìn con lừa dưới thân cậu. Lừa già nhe răng cười "thân thiện" với hắn, còn nghểnh đầu kêu một tiếng.

Mặt hắn đần thối ra. Hắn chưa từng gặp phải tình huống ly kỳ như thế này, người trước mặt, cùng con lừa trước mặt, đều quá kỳ lạ.

Người là người sống. Lúc nãy hắn đã ngửi thấy mùi hương trên người Sở Hoàn, có vẻ là loại hương thủ công, mùi rất cao cấp. Ban đầu hắn chưa chắc chắn, nhưng bây giờ có thể xác nhận người này có thể là đạo hữu. Nhưng con lừa này là thế quái nào?

Không giống mấy người Ngụy Hoa, hắn có thể nhìn thấy bản chất sâu hơn của sự vật. Hiện tại, hắn thấy rõ dưới lớp vỏ của con lừa là một tượng bùn xấu xí.

Xấu điên! Cái thứ này sao có thể biến thành một con lừa được chứ?

Sở Hoàn thấy hắn không phản ứng, tưởng hắn thật sự định dùng hai chân của mình để đuổi theo bốn chân chồn. Vừa lúc cậu định bảo lừa già tăng tốc, người bên dưới cuối cùng cũng đưa tay ra.

Lý Tuyên Minh: "... Cảm ơn."

Sở Hoàn nắm lấy tay hắn, kéo hắn lên lưng lừa, vừa chạy vừa nói: "Tôi là Sở Hoàn, nhà tôi làm nghề Đoan Công. Có người nhờ tôi giúp, nói rằng gần đây họ hay gặp một giấc mơ kỳ lạ. Tôi đến điều tra thì phát hiện là do con chồn này tác quái."

Lý Tuyên Minh ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Lý Tuyên Minh, Thanh Phong Quán, đệ tử chính tông của chân nhân Vương Khổ Mộc."

"Anh là Lý Tuyên Minh?"

Sở Hoàn không ngờ lại gặp đúng vị đạo sĩ mà Triệu Quỳ từng nhắc đến.

Lý Tuyên Minh hơi nghi hoặc, hỏi: "Cậu biết tôi?"

Sở Hoàn: "Không quen, chỉ từng nghe qua tên anh."

"Ồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!