Chương 22: (Vô Đề)

Ông ta lập tức hoàn hồn, đầu giật mạnh lên, mắt trợn to như chuông đồng nhìn về phía giường.

Ngụy Hoa vẫn đang ngủ say, thoạt nhìn không hay biết gì. Ông ta nhìn sang Sở Hoàn, phát hiện ánh mắt cậu đang hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngưu Quốc Cần nuốt khan, cũng quay ra nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực, ngoài bóng cây lay động thì không có gì khác. Nhưng dù mắt không nhìn thấy, não ông ta vẫn cảm nhận được điều bất thường.

Lông tơ sau gáy ông ta dựng đứng lên, bên ngoài thực sự có thứ gì đó!

"Đại, đại sư."

Sở Hoàn vẫn chằm chằm nhìn về phía cửa sổ, nói: "Đừng ra ngoài."

Vừa rồi cậu đã dán bùa Ẩn Thân, tạo ranh giới ngăn cách giữa bọn họ và Ngụy Hoa. Chỉ cần không bước ra khỏi phạm vi đó, thứ bên ngoài sẽ không phát hiện được họ.

"Được được."

Bên ngoài cửa sổ xuất hiện hai đốm sáng đỏ lập lòe, hệt như đôi mắt đang rình rập trong bóng tối. Thứ đó cực kỳ cẩn trọng, quan sát hồi lâu, chắc chắn rằng Ngụy Hoa đã chìm vào giấc ngủ sâu mới lặng lẽ trôi vào bên trong.

Một đám sương đen giương nanh múa vuốt, đường kính khoảng nửa mét, chính giữa có hai điểm đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoa. Nó dừng lại ngay phía trên đầu ông, hình như vô cùng háo hức.

Đồng thời, khi sương đen vụ tiến lại gần, Sở Hoàn ngửi thấy một mùi tanh hôi nhàn nhạt của động vật. Đến lúc này cậu hoàn toàn chắc chắn, thứ này căn bản không phải là ma quỷ.

Yêu quái?

Thấy nó tách ra một luồng khói đen nhỏ, định chui vào giấc mơ của Ngụy Hoa, Sở Hoàn lập tức tiến lên một bước, ném một lá bùa Phược Linh về phía nó. Nhưng tốc độ phản ứng của nó nhanh hơn cậu tưởng, nó phát ra một tiếng rít chói tai rồi lập tức ngoặt sang hướng khác, tránh thoát trong gang tấc.

"Gừ gừ..."

Đám sương đen dán sát vào tường, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú, móng vuốt sắc nhọn ẩn hiện trong màn sương.

Sở Hoàn không muốn bị cào trúng, virus từ động vật hoang dã nhiều vô kể. Cậu lập tức đổi sang một lá bùa Ngũ Lôi, kẹp giữa hai ngón tay chỉ thẳng về phía nó. Lá bùa lập tức bắn về phía sương đen, dán chặt lên bản thể ẩn giấu bên trong.

Dòng điện yếu ớt từ lá bùa lóe lên, lại mang theo sát thương cực lớn. Nó nhảy nhót trong đám sương đen, tia lửa bắn tung tóe, kèm theo tiếng gào thảm thiết. Đôi mắt đỏ rực kia trừng trừng nhìn Sở Hoàn muốn trả thù.

"Gào..."

Nó gầm lên, định lao thẳng về phía Sở Hoàn. Sở Hoàn nhanh chóng rút ra một lá bùa khác, ngón tay kẹp bùa trước mặt buông ra, lá bùa lập tức lơ lửng giữa không trung, hoa văn đỏ trên đó phát sáng. Cậu chắp tay, các ngón tay biến đổi linh hoạt, một kết giới vô hình mở rộng xung quanh cậu.

Đám sương đen đâm sầm vào kết giới, phát ra tiếng xèo xèo như thịt nướng cháy, kèm theo mùi hôi thối như protein bị đốt cháy. Một tiếng thét thảm thiết lại vang lên.

Giờ nó mới nhận ra một sự thật, nó không đánh lại Sở Hoàn.

"Gừ gừ!"

Nó lăn lộn vài vòng, không ham chiến, chạy trốn về phía cửa sổ.

Sở Hoàn không chút do dự đuổi theo, nhưng ngay khi cậu vừa đến sát cửa sổ, một luồng mùi thối cực kỳ khủng như bom sinh học ập thẳng vào mặt cậu.

"!"

"!!!"

Sở Hoàn thậm chí không kịp phản ứng. Không hề khoa trương, trong khoảnh khắc ngửi thấy mùi đó, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, cơ thể cứng đờ, cả người ngã ngửa ra sau.

"Ó..."

Tiếng lừa kêu vang lên, Sở Hoàn ngã xuống lưng con lừa già. Sắc mặt cậu tái mét, mắt nhắm nghiền, cả người bất động.

Con lừa lo lắng quay đầu nhìn cậu: "Ó ó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!