Sở Hoàn: "..."
Cậu im lặng hai giây, rồi nói với Ngưu Quốc Cần: "Tôi chỉ thêm một chút nghệ thuật khoa trương thôi."
"Thì ra là thế."
Ngưu Quốc Cần lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tràn đầy kính nể đối với Sở Hoàn. Không hổ danh là đại sư, ngay cả thẩm mỹ cũng khác người thường!
Chiếc xe nhanh chóng đến trấn Tây Hà, bọn họ lên đường cao tốc từ cửa ngõ thị trấn, chạy thêm hai tiếng rưỡi thì đến thành phố Y. Thành phố Y phát triển rất tốt, tuy không bằng các thành phố ven biển nơi Sở Hoàn từng làm việc, nhưng vẫn thuộc top đầu cả nước.
Vừa vào khu trung tâm, bầu không khí phồn hoa lập tức ập đến, các tòa nhà chọc trời, dòng người qua lại ăn mặc thời thượng. Sở Hoàn nhìn ra ngoài cửa xe, đèn màu rực rỡ, biển quảng cáo nhấp nháy, ánh sáng che giấu rất nhiều thứ. Có lẽ ở một góc khuất nào đó, thứ gì đó tối tăm cũng đang âm thầm sinh sôi.
Ngưu Quốc Cần quay sang Sở Hoàn: "Tôi đã liên hệ với lão Ngụy rồi, ổng đã đặt bàn, lát nữa ta ăn cơm trước rồi đến nhà ổng."
"Được."
Ngưu Quốc Cần lái xe đến một quán ăn tư nhân cao cấp. Xuống xe, báo tên Ngụy Hoa, nhân viên phục vụ lập tức dẫn họ vào trong.
Sở Hoàn chưa từng ăn ở nơi sang trọng thế này. Chỉ riêng bình hoa đặt ở góc tường, tấm bình phong ngăn cách đã trông không phải thứ rẻ tiền. Thậm chí ở khu trung tâm đắt đỏ này, chủ quán còn chịu bỏ một phần diện tích để làm khu vườn nhỏ.
Điểm bắt mắt nhất trong vườn là một con suối uốn lượn quanh co, bên trong có vài con cá chép màu đỏ vàng lấp lánh đang tung tăng bơi lội. Dòng nước chảy tập trung về một hồ nhỏ để tụ tài.
Vừa nhìn là cậu biết ngay vườn này chắc chắn được thầy phong thủy thiết kế. Hơi nước ẩm ướt, sinh khí dồi dào, ngay cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều.
Đây mới là "Thủy sinh tài" thật sự! Không giống cái tên Từ Tứ thuần đòi mạng.
Nhân viên phục vụ ăn mặc thanh nhã đẩy cửa phòng, cung kính nói: "Phòng của ngài Ngụy đã chuẩn bị xong."
"Được, cảm ơn."
Ngưu Quốc Cần còn chưa bước vào đã lớn giọng gọi: "Lão Ngụy!"
"Lão Ngưu! Ha ha ha, lâu rồi không gặp, sao ông đen thui thế này!"
"Không đen sao được, tôi ra ngoài rèn luyện đấy."
Một người đàn ông ngồi trong phòng riêng đứng dậy. Hai người đàn ông vui vẻ chào hỏi nhau, nhìn qua đúng là bạn bè thân thiết. Sở Hoàn lặng lẽ quan sát Ngụy Hoa, vị khách hàng quý giá của mình.
Ngụy Hoa hơi béo, mặt tròn, khi cười mắt nheo thành một đường chỉ, d** tai dày, trông rất hiền lành phúc hậu. Nhìn sơ qua tướng mặt là biết người này số rất tốt, gia đình hòa thuận, cơm áo không lo, tổ tiên chắc chắn đã tích đức rất nhiều.
Nhưng một người như thế sao lại gặp chuyện này? Chẳng lẽ có kẻ hạ chú hãm hại?
Sở Hoàn còn đang suy nghĩ thì Ngưu Quốc Cần kéo Ngụy Hoa lại gần giới thiệu: "Lão Ngụy, đây là vị đại sư tôi nói với ông, Sở Hoàn."
Ngụy Hoa nhìn Sở Hoàn, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Đại sư trẻ thế này sao? Người trước mặt cùng lắm chỉ ngoài hai mươi, dáng dấp còn rất tuấn tú. Ban nãy ông còn tưởng đây là con cháu của Ngưu Quốc Cần, không ngờ chính là đại sư.
Nhưng Ngụy Hoa phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra bắt, cười nói: "Xin chào xin chào, tôi là Ngụy Hoa. Đại sư đúng là trẻ tuổi tài cao!"
Sở Hoàn khẽ cười, cũng bắt tay lại: "Tôi không dám nhận là đại sư, cứ gọi tên tôi là được rồi."
"Vậy tôi gọi cậu là cậu Sở nhé?"
Sở Hoàn gật đầu.
"Mời ngồi mời ngồi."
Ngưu Quốc Cần vẫy tay gọi họ ngồi xuống, cười nói: "Lão Ngụy, ông đừng vội, cứ ăn uống đã, có chuyện gì để sau hẵng nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!