Chương 20: (Vô Đề)

Ngưu Quốc Cần nói: "Chứ còn gì nữa, nếu không thì lão Ngụy đã chẳng thanh toán sảng khoái như vậy."

Thẩm Lạc Thu kinh ngạc cảm thán: "Bọn họ chỉ cần một vụ là kiếm được hẳn hai trăm vạn á?"

Sở Hoàn nói: "Nhưng mà đầu tư ban đầu cũng không ít đâu, lại còn là hành động theo băng nhóm. Nếu mỗi lần làm xong một vụ là rút lui thì chi phí mỗi lần không thấp."

Dù sao cũng phải xây dựng danh tiếng ban đầu, rồi chuẩn bị đạo cụ các kiểu.

"Nhưng mà vẫn kiếm nhiều hơn chúng ta."

"Ờ thì cũng đúng..."

Cả hai trên mặt đều hiện lên vẻ khao khát tiền bạc. Thấy hai người họ càng nói càng lệch chủ đề, Ngưu Quốc Cần đành phải cắt ngang: "Chuyện là như vậy, tôi muốn nhờ cậu đi một chuyến."

Ông còn nhấn mạnh: "Lão Ngụy là người rất hào phóng."

"Được chứ."

Chẳng phải chỉ đi công tác một chuyến sao? Đây còn là khách hàng lớn đầu tiên của cậu!

Ngưu Quốc Cần lập tức cười rạng rỡ: "Vậy tốt quá! Vừa hay mai tôi cũng phải quay về, có thể tiện đường đưa cậu đi. Lúc đó tôi đến đón cậu nhé?"

"Được."

Sau khi bàn bạc xong, Sở Hoàn cưỡi lừa cùng Thẩm Lạc Thu tiếp tục đi giao cơm.

Lừa bước chân nhẹ nhàng, vẫy đuôi liên tục, trông vô cùng hoạt bát. Lúc nhìn theo bóng lưng họ rời đi, đột nhiên Ngưu Quốc Cần thấy hoa mắt, bóng con lừa như thoáng bị vặn vẹo. Nhưng chỉ vừa chớp mắt, nó lại trở về dáng vẻ cường tráng và hoạt bát như trước, không hề khác biệt chút nào.

Lòng ông chợt căng thẳng, bỗng nhớ đến lúc nãy con lừa kêu lên "Oang oang" với bọn họ, mũi không hề phả ra hơi thở, cứ như thể không cần hô hấp vậy.

Ngưu Quốc Cần im lặng hồi lâu, rồi bất chợt cười, thấp giọng nói: "Đại sư quả nhiên là đại sư."

Vừa ra cửa liền nhận được một đơn hàng lớn, tâm trạng Sở Hoàn cực kỳ tốt. Cậu dự định sau khi giao cơm xong sẽ đi đào ít đất, làm cho lừa già một cái xác mới chắc chắn hơn.

Xác bằng giấy đúng là không ổn, mới cưỡi chưa bao lâu mà móng nó đã rách tung toé.

Sau khi trở về, cậu xách cuốc và xô đi ra sau nhà, rồi xách theo bùn đất vàng ẩm về sân, bắt đầu nặn đất. Thẩm Lạc Thu đứng bên cạnh nhìn, xem suốt hai mươi phút, cuối cùng chịu không nổi: "Nhóc Hoàn, tay nghề của cậu..."

Sở Hoàn đang hăng say nặn, nghe vậy thì khựng lại, cúi đầu nhìn "tác phẩm" trong tay.

Cậu ta dừng lại một chút, dùng từ ngữ uyển chuyển hơn: "... Trừu tượng ghê."

Cổ hơi dài, mặt hơi méo, bụng hơi bự, đuôi to một đầu nhỏ một đầu, lơ lửng trên mông như sắp rớt, bốn cái chân thì cái dài cái ngắn... So với quái vật còn giống quái vật hơn.

Nói thẳng ra, còn xấu hơn hình dạng ban đầu của lừa già.

Sở Hoàn: "..."

Cậu có hơi chột dạ, vẫn cứng miệng: "Thật ra không có gì to tát, đây chỉ là cái vỏ chứa hồn lừa thôi. Dù gì luyện hóa xong cũng như nhau."

Thẩm Lạc Thu: "Cậu nói câu này, chính cậu có tin không?"

"Tin chứ."

Sở Hoàn nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngây thơ chân thành.

"Thôi..."

Cuối cùng, tác phẩm "trừu tượng" của Sở Hoàn cũng hoàn thành. Ngoại trừ việc hơi xấu thì bề mặt nhẵn nhụi, kết cấu chắc chắn, nhìn vào có thể thấy được sự nỗ lực nhưng do trình độ kém nên thất bại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!