Chương 2: (Vô Đề)

Lối vào cầu thang quen thuộc, ánh đèn xám xịt, bên cạnh lối vào là phòng chứa dụng cụ hiện đang bị khóa. Đó là nơi cô lao công để dụng cụ dọn dẹp.

Sau khi bước vào cầu thang, Lục Thành dừng chân. Anh ta quay người lại, nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn.

Sở Hoàn cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi: "Anh Lục, anh nhìn em làm gì? Anh tìm em có chuyện gì không? Ở đây lạnh quá, nói xong rồi mình về đi."

Cậu luôn cảm thấy nơi này có gì đó không ổn. Vật mà cậu chạm phải trên mặt đất lúc trước, cậu cũng không dám nghĩ sâu. Hình như hai người Trình Hồng đã nhìn thấy thứ gì đó.

Cậu đã hỏi bố mình, ông bô lại bói một quẻ, nói là không có gì đáng ngại, bảo cậu cứ yên tâm, chắc chắn không đến mức mất mạng. Nhưng Sở Hoàn cảm thấy phạm vi của "không mất mạng" quá rộng. Phát điên, tàn tật hay ngu đần đều nằm trong phạm vi đó. Vậy nên tốt nhất là tránh xa chỗ này.

Lục Thành vẫn nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến mức Sở Hoàn nổi da gà. Cậu nhích chân, vô thức lùi lại một bước.

Lục Thành cuối cùng cũng mở miệng: "Sở Hoàn, cậu trông có vẻ hơi khác trước."

Sở Hoàn: "?"

"Đẹp hơn trước."

Sở Hoàn: "......"

Cậu đờ ra hai giây rồi mới phản ứng. Không phải chứ? Lần trước cậu gặp chuyện quy tắc ngầm ở đây, lần này đến lượt cậu trở thành nhân vật chính của quy tắc ngầm á??

Cậu nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi thêm hai bước. Cậu xem Lục Thành là huynh đệ, thế mà Lục Thành lại nhớ thương cái mông của cậu!

"Anh tìm em chỉ để nói chuyện này?"

Lục Thành gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn: "Đúng vậy."

"Nói xong chưa?"

"Nói xong rồi."

Sở Hoàn sờ sờ mặt mình, rất thẳng thắn đáp lại: "Cảm ơn nha, em cũng thấy mình đẹp trai lắm. Sắp đến giờ làm rồi, em về làm việc đây, tạm biệt."

Nói xong, cậu xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất, hoàn toàn biết phía sau, ánh mắt của Lục Thành đột nhiên trở nên mờ mịt.

Từ trong bức tường, một thứ màu xám trông như sương khói tràn ra. Bức tường ẩm ướt cực độ, thậm chí rỉ ra một tầng nước khác thường. Dưới lớp vôi tường, thứ gì đó đang không ngừng quẫy động, sinh trưởng...

Lục Thành há to miệng, lưỡi anh ta mềm nhũn thè dài, vắt qua bờ môi tái xanh. Anh ta không phát ra được chút âm thanh nào, cũng không thể phát ra được nữa.

Dưới lớp tường, thứ gì đó lớn lên với tốc độ kinh hoàng. Trước ánh mắt kinh hãi của Lục Thành, những thứ đó trồi ra. Chúng có màu trắng pha chút hồng nhạt, nhìn thoáng qua trông y hệt... da người!

Những thứ đó nhỏ xíu, viền mép có chút nếp nhăn, trông vô cùng mềm mại, dần dần duỗi ra.

Sinh vật như mộc nhĩ này chen chúc nhau kín cả bức tường.

Lục Thành từng thấy nhiều loại mộc nhĩ, ngoài mộc nhĩ đen phổ biến, còn có mộc nhĩ trắng. Nhưng anh ta chưa bao giờ ăn mộc nhĩ trắng, vì anh ta cảm thấy nó có hình dáng lẫn kết cấu rất giống một loại thịt nào đó, làm anh ta thấy tởm.

Thế mà giờ đây, đám "mộc nhĩ" trước mặt không chỉ có vẻ ngoài giống da người hơn mộc nhĩ trắng, mà ngay cả hình dạng của chúng cũng giống hệt tai người.

Viền ngoài, thuỳ tai, lỗ tai... giống y đúc tai người!

Nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, Lục Thành suýt ngất xỉu. Cơ mà gặp phải những thứ như thế này, nếu có thể ngất thì coi như là may mắn.

Vận may của Lục Thành không tốt lắm. Anh ta vẫn tỉnh táo, thậm chí còn nhìn thấy những cái tai đó dường như đang chăm chú lắng nghe, khẽ run rẩy.

Chúng đang lắng nghe!

Lục Thành muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng chân anh ta như mọc rễ, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Lưỡi anh ta cử động một chút rồi thu về, sau đó như mất kiểm soát, tự động nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!