Sở Hoàn hài lòng cưỡi lừa đi quanh Thẩm Lạc Thu một vòng, thấy cậu ta tay xách nách mang, bèn hỏi: "Cậu định đi đâu thế?"
Thẩm Lạc Thu cúi đầu nhìn đống đồ trên đất, nói: "Tớ đi giao cơm cho mấy người kia, cậu muốn đi cùng không?"
"Đi."
Mới có con lừa, Sở Hoàn đang muốn khoe khoang, dù sao cũng chẳng phải tự đi bộ, đi dạo một vòng cũng tốt.
Thẩm Lạc Thu xách đồ lên, nhìn Sở Hoàn cưỡi lừa lộc cộc đi bên cạnh mình, đi một lúc, không nhịn được nói: "Phải công nhận con lừa này thật sự không tệ, nhìn mà muốn mua một con để cưỡi ghê."
Cậu ta ngày nào cũng đi giao cơm, đám dân câu cá lại thích chui vào mấy chỗ khuất vắng vẻ, xe không vào được, ngày nào cũng lết bộ, cực chết đi được.
Sở Hoàn nói: "Cậu có thể mua một con ngựa."
"Nghe có lý đấy, ngựa cũng ngầu, nhưng ngựa đắt lắm."
Hai người rất nhanh đến bờ sông, tìm được vị khách đặt cơm đầu tiên. Người đó nhìn thấy Sở Hoàn cưỡi một con lừa to chà bá thì sợ ngây người.
Thẩm Lạc Thu đưa một hộp cơm ba tầng, đối phương không nhận, mà nhìn chằm chằm vào con lừa của Sở Hoàn: "Đây là lừa hả? Con lừa này nuôi tốt ghê."
"Ừ, là một con lừa."
"Thật lợi hại, cưỡi luôn thế này không cần yên cương?"
Sở Hoàn: "Không cần."
Cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, con lừa già chắc sẽ không quăng ngã cậu, cũng không dám hất cậu xuống đâu.
Người kia nhận hộp cơm, cười nói: "Cậu còn trẻ thế mà giỏi ghê."
Sở Hoàn cười cười: "Do con lừa nghe lời thôi."
Giao xong cơm, hai người tiếp tục đi dọc bờ sông. Sở Hoàn hỏi Thẩm Lạc Thu: "Bây giờ không phải là bữa sáng sao? Sao bọn họ ăn nhiều vậy?"
Thẩm Lạc Thu nói: "Trong đó có cả bữa trưa, nhà tớ đâu có thời gian đi giao từng bữa."
"Để tới trưa không sợ bị nguội à?"
"Không sao, để trong hộp giữ nhiệt, bọn họ ăn bánh mì với cơm hộp tự sôi riết ngán lắm rồi, nên mới bỏ thêm tiền nhờ tớ giao cơm."
Đi một đoạn, họ lại gặp lão Ngưu quen thuộc, vẫn ở vị trí cũ. Dường như chuyện suýt bị kéo đi thế mạng không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
Sở Hoàn đã biết lão Ngưu tên là Ngưu Quốc Cần, gia cảnh quả thật không tệ. Trước đây ông ta kinh doanh hạt khô, con trai lại giỏi giang, nên ông ta về hưu sớm, ngày ngày câu cá tiêu khiển.
Ngưu Quốc Cần nhìn thấy họ liền đứng dậy: "Đại sư! Đại sư cũng tới à! Cậu mua lừa rồi sao? Con lừa này đẹp thật!"
Sở Hoàn nhảy xuống, hỏi: "Ông cũng hiểu về lừa à?"
Ngưu Quốc Cần đáp: "Tôi có bạn thích cưỡi ngựa."
Đúng là phú ông khiêm tốn.
Sở Hoàn hỏi: "Sau đó ông còn gặp chuyện lạ gì nữa không?"
Ngưu Quốc Cần thở dài: "Sau hôm đó, tôi liên tục hai ngày không câu được con cá nào, không biết có phải xui xẻo không. May mà mấy ngày nay lại bắt được cá rồi."
Sở Hoàn: "..."
Không câu được cá chắc chắn là do Cẩu Oa. Tiểu quỷ đó thù dai, may mà hôm tìm Từ Tứ, cậu đã thuận tiện dạy dỗ nó một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!