Sở Hoàn nhận được bao lì xì từ Từ Dịch Nhất mà không hiểu đầu cua tai nheo gì hết. Nhưng có tiền là vui.
– Tớ từ châu Âu trở về: Phí cảm ơn! Đại sư lợi hại quá đi~
– Sở Hoàn: ... Cảm ơn đã ủng hộ.
Sở Hoàn hoàn toàn không biết trên mạng đang xôn xao thế nào. Nhìn số dư tài khoản thêm một cái rồi đặt điện thoại xuống.
Sáng hôm sau thắp hương xong, Sở Hoàn không có việc gì làm bèn mang tấm da lừa ra xử lý. Cậu cầm cả tấm da lừa ra sông Tây để giặt sạch, chải mượt lớp lông, rồi nhờ Thẩm Lạc Thu lái xe chở về. Da lừa bị ướt hơi khó cầm.
Trong sân có sẵn giá phơi, hai người trực tiếp treo nguyên tấm da lên. Nước từ da lừa nhỏ tí tách xuống đất. Nhìn một lúc, Thẩm Lạc Thu bỗng quay sang hỏi: "Cậu định dùng nó để nấu cao da lừa à?"
Sở Hoàn: "Hả? Cao da lừa?"
Thẩm Lạc Thu khó hiểu: "Không thì cậu giặt sạch nó làm gì?"
Sở Hoàn: "Không biết nữa, nhưng để nó bẩn vậy thì không ổn. Nhỡ đâu sinh giòi thì sao? Mà giờ cậu nói vậy, tớ thấy có lý phết..."
Da lừa phơi hai ngày gần khô thì xảy ra chuyện.
Nửa đêm, đang Sở Hoàn ngủ say thì nghe thấy tiếng động kỳ lạ bên giường, như tiếng móng guốc không ngừng đạp trên sàn gỗ, đi kèm một âm thanh khó nghe cực kỳ.
Sự quấy rối đột ngột khiến cậu nhíu mày, nhưng không muốn dậy nên cậu chỉ lật người, trùm chăn kín đầu.
Ban đầu cậu định phớt lờ cho xong, nhưng âm thanh kia không những không dứt mà còn càng lúc càng gần, thậm chí còn tì vào chăn cậu, tiếp tục phát ra tiếng kêu quái dị khó nghe.
"..."
Vài phút sau, Sở Hoàn chịu hết nổi. Dù là ma quỷ hay yêu quái cũng không thể vô duyên vô cớ bất lịch sự như thế này!
Lửa giận trong lòng cậu lúc này đủ sức hủy diệt cả thế giới.
Cậu giật chăn ra, trừng mắt đối diện với thứ trước mặt. Kết quả thứ cậu thấy là một cái đầu lừa.
Một cái đầu lừa xấu thảm thương.
Quan trọng nhất là nó chỉ cách mặt cậu chưa đến 3cm.
Sở Hoàn: "..."
"Ó..."
Cái đầu lừa khó coi toét miệng, nhe hết hàm răng, sau đó rú to một tiếng.
Sở Hoàn mặt không cảm xúc nhìn nó. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy may mắn lúc này là con lừa ma không có thân thể, ít ra nó không thể phun nước bọt vào mặt cậu khi kêu.
Con lừa lùi lại, đứng giữa phòng nhìn chằm chằm vào cậu.
Sở Hoàn ngồi dậy, nói với nó: "Đêm hôm khuya khoắt, nếu mày không cho tao một lời giải thích hợp lý, tao sẽ siêu độ vật lý cho mày ngay và luôn."
Đại Vương, cũng chính là con lừa già nhà họ Từ nghiêng đầu, rồi lại kêu lên theo nhịp điệu với cậu. Kêu xong, nó xoay hai vòng tại chỗ, giống như đang khoe dáng.
Càng nghe, sắc mặt Sở Hoàn càng kỳ lạ. Cậu nhíu mày: "Ý mày là... mày muốn đi theo tao?"
"Ó... Áng áng..."
"Mày nói... đây vốn là kiếp cuối cùng mày làm súc sinh, nhưng vì bị giết làm thịt, mày ôm hận mà phạm sai lầm. Bây giờ muốn đi theo tao để lập công chuộc tội?"
"Áng áng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!