Sau một buổi chiều bận rộn, Sở Hoàn và Sở Trạch Dương đều khá mệt. Buổi tối, hai người qua loa ăn chút gì đó rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sở Hoàn về phòng, tiện tay đặt tấm da lừa lên bàn, sau đó liền ngã xuống giường. Cậu nằm thừ ra một lúc, suy nghĩ về chuyện ban ngày.
Qua chuyến đi này, cậu cũng hiểu sơ sơ về giá cả trong làng. Bố cậu đã đi hai lượt, chữa cho Từ Tam, lại còn gọi một âm sai để kéo hồn Từ Tứ về, thế mà Từ Đại chỉ trả chưa đến một nghìn tệ.
À, món thu hoạch thêm có lẽ là tấm da lừa, nhưng nó được lột từ một con lừa già suy dinh dưỡng, bề mặt thô ráp, chắc chẳng đáng giá bao nhiêu.
Sở Hoàn ngẫm nghĩ rồi kết luận rằng mức giá trong làng chắc chỉ đến thế. Mọi người đều quen rồi, muốn kiếm tiền phải nhắm vào người thành phố.
Ví dụ như Triệu Quỳ và Lục Thành, bỏ ra 3888 tệ mua một lá bùa mà không thèm chớp mắt. Nghĩ đến Triệu Quỳ, Sở Hoàn liền nhắn tin với cô.
Lúc này khoảng 10 giờ tối. Trong làng ít thú vui giải trí, bên ngoài rất yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, ánh trăng sáng vằng vặc, trong bụi cây thỉnh thoảng vang lên âm thanh của vài động vật nhỏ đi đêm.
Nhưng với người thành phố, đây mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, hoặc còn chưa bắt đầu. Vì thế khi Sở Hoàn nhắn tin, Triệu Quỳ trả lời cực nhanh.
"Bận không?"
"Không bận."
Sở Hoàn hỏi: "Cầu thang trong công ty dạo này có xảy ra chuyện gì không?"
Triệu Quỳ không ngờ Sở Hoàn có cả dịch vụ hậu mãi, thành thật đáp: "Tôi không biết, tôi không đi qua đó."
Thực ra là không dám. Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh cả một bức tường mọc đầy tai người thì sẽ đáng sợ đến mức nào. Sau khi cùng Lục Thành gặp con ma trong máy tính, cô ta càng sợ những thứ này hơn, đến nỗi ban đêm không dám ở lại công ty tăng ca.
"Nhưng về sau công ty có mời một đạo sĩ đến xem, người đó nói mọi thứ đều sạch sẽ, không có vấn đề gì."
Điều này ngoài dự kiến của Sở Hoàn. Không đợi cậu hỏi, Triệu Quỳ chủ động kể tiếp.
"Trình Hồng từ chức rồi, hơn nữa còn đại náo một trận tại công ty, phanh phui không ít 'bí mật' lộ ra ánh sáng: hối lộ, quy tắc ngầm, con riêng của lãnh đạo cấp trên... Hôm đó công ty ầm ĩ kinh lắm. Tôi đoán những gì cô ta nói đều là thật, vì mặt tổng giám đốc lúc ấy tái mét. Ngay sau đó, cô ta bị đưa gấp đến đồn cảnh sát. Chắc cũng là vì cái thứ ở cầu thang mà cậu nói."
Sở Hoàn: "!"
Cậu cảm thấy mình nghỉ việc quá sớm rồi! Nếu không cậu đã được chứng kiến tận mắt một quả drama rúng động!
"Sau đó công ty đồn ầm lên rằng cô ta đụng phải thứ không sạch sẽ nên phát điên. Mọi người vốn đã cảm thấy có gì đó không ổn, giờ thấy Trình Hồng thật sự nổi điên nổi khùng, ai cũng thấp thỏm lo lắng. Nên các sếp phía trên mời một đạo sĩ đến làm pháp sự."
Sở Hoàn hỏi: "Đạo sĩ đàng hoàng chứ?"
"Đàng hoàng, xuất thân từ Đạo quán Đại Quan, có cả chứng nhận đạo sĩ. Nhưng người ta rất trẻ, tên là Lý Tuyên Minh. Có lẽ để tạo cảm giác nghiêm trang nên lúc nào cũng giữ mặt lạnh. Người ta kiểm tra một vòng khắp công ty, cuối cùng tìm đến cầu thang."
Có thể phát hiện vấn đề ở cầu thang chứng tỏ là một đạo sĩ có bản lĩnh thực sự. Nhưng cậu đã dán một lá bùa ở đó, không biết có bị phát hiện không.
Sở Hoàn hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Sau đó người ta làm một nghi thức trông rất chuyên nghiệp. Công ty cũng thay toàn bộ đèn trong cầu thang, sơn lại tường, bây giờ nhìn sáng sủa hơn hẳn."
"Ổng còn nói gì không?"
"Không."
"Oke."
Sở Hoàn nghĩ một lát, cảm thấy lá bùa đó bị phát hiện cũng chẳng sao. Dù sao cậu cũng làm việc tốt, đâu có giúp ai nghịch thiên cải mệnh hay trục lợi bất chính đâu. Mà khoan, nghề thần côn như cậu có thể xin giấy phép kinh doanh không nhỉ?
Cậu hỏi: "Lá bùa lần trước tôi đưa có hiệu quả không?"
Triệu Quỳ: "Hiệu quả lắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!