Sở Hoàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu bà cụ Từ thực sự đã trói linh hồn của con lừa, thì tại sao bên trong tấm da lừa lại là Từ Tứ?
"Dẫn tôi đi xem."
Bà cụ Từ trông có vẻ không cam lòng, nhưng dù sao đi nữa, một con lừa cũng không thể quan trọng bằng cháu trai mình. Bà ta đành phải dẫn Sở Trạch Dương ra ngoài.
Con lừa vẫn co ro trong bóng tối, trông già nua và đáng thương.
Lần này Sở Hoàn quan sát kỹ hơn, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây cỏ buộc bảy nút trên cổ con lừa. Bà cụ Từ tiến lên kéo con lừa đứng dậy, tiện tay lấy chiếc roi treo trên tường quất mạnh vào mông nó, buộc nó bước ra ngoài.
Con lừa kêu lên đau đớn, chậm rãi đi hai bước. Khi sắp tới nơi có ánh sáng, dù bị đánh thế nào, nó cũng không chịu tiến thêm nữa.
Bà cụ Từ nhìn Sở Trạch Dương, nói: "Chính là con lừa lười biếng này. Tôi đã dạy dỗ nó một trận rồi, nhưng nó vẫn không chịu trả lại hồn của cháu tôi. Cứ thiêu nó đi, chắc chắn nó sẽ nghe lời. Đám súc sinh này chẳng bao giờ chịu phục tùng..."
Sau khi biết không phải quỷ nước gây chuyện, bà cụ Từ mơ hồ đoán được con lừa là thủ phạm. Bà ta bắt nó trả lại hồn của Từ Tứ, nhưng dù đánh đập thế nào nó cũng không nhúc nhích.
Sở Hoàn nhìn con lừa đáng thương, rốt cuộc không nhịn được mà nói: "Bà chắc chắn là mình trói con lừa chứ?"
Bà cụ Từ liếc mắt nhìn cậu, nói: "Đương nhiên là lừa, chính tay tôi trói, sao lại không biết?"
Sở Hoàn: "Bà thử nhìn kỹ lại đi?"
Bà cụ Từ bán tín bán nghi quay đầu lại. Khi ánh mắt bà ta chạm vào con lừa, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, rồi nhào tới khóc lóc thảm thiết: "Thằng Tứ! Sao cháu lại ở đây? Trời ơi, sao cháu lại biến thành lừa thế này!"
Những người khác cũng biến sắc, kinh hãi kêu lên: "Từ Tứ?? Sao có thể?"
Bà cụ Từ vội vàng gỡ dây thừng trên cổ con lừa xuống. Nhưng dù đã tháo bỏ dây, Từ Tứ vẫn mang hình dáng con lừa, chỉ có đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ không ngừng rơi nước mắt.
Được cứu rồi, cuối cùng hắn cũng được cứu rồi. Tất cả là tại con lừa!
"Sở Công, xin hãy cứu nó! Sao nó lại ở trong này?"
"Con của tôi!"
Hiện trường loạn cào cào.
Người chịu đả kích nặng nề nhất chính là bà cụ Từ. Bà ta đã coi cháu ruột mình là lừa mà sai khiến. Nghĩ đến nhiều lần quất roi trước đó, bà ta đau lòng đến mức không thở nổi.
Sở Trạch Dương lên tiếng: "Cậu ta biến thành lừa thế nào, phải xem trước đây cậu ta đã làm gì với con lừa ấy."
"Nó có làm gì đâu?"
Vợ Từ Tứ ngẫm nghĩ, lắp bắp nói: "Chắc là... Từ Tứ đã giết con lừa."
Sở Trạch Dương bình thản nói: "Không chỉ có vậy."
"Còn gì nữa..."
"Hôm anh trai giết Đại Vương, anh ấy đã nói chuyện với nó."
Cô bé đứng bên cạnh bỗng lên tiếng giòn tan: "Anh Tứ nói với Đại Vương là: Hôm nay là ngày mày phải chết, vừa già vừa vô dụng, ai bảo mày chỉ là một con lừa? Tại số mày khổ thôi. Đời này coi như tao nợ mày, kiếp sau mày làm người, tao sẽ làm lừa cho mày cưỡi!"
"Cái gì?"
"Cái gì?! Nó thực sự nói vậy??"
"Trời đất ơi, cái miệng xui xẻo này!"
Bà cụ Từ hoàn toàn không ngờ có chuyện này. Khuôn mặt bà ta thoáng hiện vẻ sững sờ, sau đó là hoảng loạn. Bà ta lập tức túm lấy Sở Trạch Dương, cuống quýt nói: "Trạch Dương à, trẻ con nói bừa thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!