Chương 158: Ngoại Truyện 11

Quý U ôm con Thiên Thử đứng dậy, quay sang nói: "Vừa nãy anh tha cho nó, anh cũng đồng tình với họ đúng không?"

Thiên Thử sợ hãi nhìn Sở Trạch Dương một cái, rồi chui đầu vào dưới cánh tay Quý U.

Sở Trạch Dương: "Thiên Thử không hại người."

Anh trầm mặc một thoáng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Cô phát hiện ra tôi từ khi nào?"

Quý U cười: "Từ lúc anh xuất hiện."

"Anh ẩn thân rất giỏi, nhưng thực vật, côn trùng xung quanh phát hiện ra, nói cho tôi biết."

Sở Trạch Dương nghi hoặc: "Cô cũng là thầy cúng?"

"Không phải."

"Vậy cô là gì?"

Quý U chớp mắt, nghiêng đầu: "Anh đoán xem?"

"Đoán xem! Đoán xem!" con chim đen nghiêng đầu, líu lo phụ họa.

Sở Trạch Dương không muốn đoán, anh thấy cô gái này vô cùng kỳ quái. Nếu không phải khí tức Quý U thuần tịnh, không giống kẻ ác, anh đã đuổi cô đi rồi.

Anh lạnh mặt cảnh cáo: "Tôi không biết cô tới đây vì lý do gì, nhưng nếu cô làm điều ác, tôi tuyệt đối sẽ không tha."

Quý U chẳng sợ hãi, trái lại còn cảm thấy người đàn ông trước mặt vừa đẹp trai vừa thú vị. Lúc nãy cô nhìn thấy rõ ràng, anh dùng bùa Minh Quang chứ không dùng bùa Hỏa để thiêu Thiên Thử. Hơn nữa, nếu không nhờ ánh sáng của bùa che lấp, cô đã không thể gọi Thiên Thử đến bên mình.

Cô chớp mắt, nhoẻn miệng cười: "Nếu anh sợ tôi hại người, vậy cứ tiếp tục theo tôi đi, thế nào?"

Sở Trạch Dương: "..."

Lần này Quý U không đợi anh đáp, xoay lưng rời đi. Con chim đen bay vòng quanh anh hai vòng, rồi nhanh chóng đuổi theo.

"Bái bai! Bái bai!"

Sở Trạch Dương nhìn theo bóng lưng cô. Đợi đến khi dáng người kia sắp biến mất khỏi tầm mắt, anh mới nhấc chân đi theo........

Quý U đuổi theo một con Phi Thiên Dạ Xoa mà đến nơi này. Chưa tìm thấy nó thì bị chuyện Thiên Thử sinh cơ làm lỡ dở. Nay Thiên Thử đã xong, cô tiếp tục tìm tung tích của nó.

Phi Thiên Dạ Xoa là một loại ác quỷ, thân người đầu thú, sau lưng mọc một đôi cánh thịt tựa như dơi. Chúng thích ăn thịt người và súc vật, đôi khi hóa thành mỹ nữ để mê hoặc nhân tâm.

Trên đường đi, Quý U thường dừng lại, cảm nhận làn gió đêm mát lạnh, lắng nghe tiếng ve côn trùng trên lá. Gió xa mang theo mùi máu tanh hôi, bầy côn trùng hoạt động thì thầm truyền cho cô vài tin tức mơ hồ.

Đi đi dừng dừng, ba ngày sau, cô mới tìm được tung tích Phi Thiên Dạ Xoa dưới chân một ngọn đồi.

Dưới sườn đồi có một dòng sông trong vắt, mấy con trâu nước hiền lành đang ngâm mình. Bờ sông có vài đứa trẻ con nhỏ tuổi, ngồi xổm trong bụi cỏ tìm trái dại để ăn. Dạ Xoa đang rình ở bờ bên kia, thèm nhỏ dãi nhìn đàn trâu.

Dạ Xoa mọc đầu bò dữ tợn, nhưng răng không phải răng bằng của loài ăn cỏ, mà là nanh nhọn như cưa lộ hẳn ra ngoài, sau lưng là đôi cánh thịt ghê tởm. Nó vốn thông minh, nhưng vì trước đó bị Quý U đánh trọng thương, bỏ chạy không kịp ăn uống, giờ thấy đàn trâu to béo, nó khó lòng nhẫn nhịn.

"Hừ... hừ..."

Đàn trâu trong sông dường như cảm nhận được nguy hiểm, bồn chồn bước lên bờ.

"Trâu ới, mày làm sao thế..."

Một đứa trẻ kêu lên, nhưng chưa kịp nói hết câu, nó thấy một bóng đen ập tới.

Một con quái vật lớn hơn người chồm lên lưng một con trâu, móng vuốt cắm sâu vào da thịt, cả thân hình đạp lên lưng nó. Nó cúi đầu ngoạm lấy cổ trâu, giật mạnh. Một mảng thịt lớn bị xé toạc, máu bắn tung tóe mấy mét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!