Chương 157: Ngoại Truyện 10

"Con gái nhà lão Thái chẳng phải đã chết rồi sao? Sao quay về được?"

"Nghe nói là số mệnh chưa hết, được Thiên Đế ân chuẩn cho sống lại đấy!"

"Ông tin à? Tôi không tin. Nhìn cái dáng dấp con bé bây giờ, e rằng không phải yêu quái hóa thành thì cũng là thứ tà quái gì đó. Tốt nhất đi mời bà đồng đến xem, không thì bắt lại thiêu chết......"

Dưới ánh nắng chói chang rát mắt, mấy người nông dân gầy gò đen sạm ngồi nghỉ trên tấm chiếu dưới gốc cây đầu ruộng, miệng tán chuyện nhàn rỗi, thỉnh thoảng liếc nhìn một người đàn ông trung niên im lặng ở phía bên kia.

"Cha, con đem cơm cho cha đây."

Một cô gái mặc áo sơ mi quần dài đi từ bờ ruộng khác tới. Cô tầm mười lăm mười sáu tuổi, mắt hạnh má đào, da trắng mịn như ngọc, dung mạo gần như lạc lõng giữa cái khung cảnh nóng nực nghèo khó này.

Thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô gái xinh đẹp này chỉ toàn là sợ hãi. Vài người đang nói chuyện rôm rả lập tức im bặt.

Thái Đào xách một cái giỏ đến trước mặt Thái Thụ Thanh, lấy ra một cái cốc men to bằng cái đầu người, trên vẽ hoa mẫu đơn đỏ rực, bên trong đựng đầy cơm canh.

Cô đưa cái cốc lớn cho Thái Thụ Thanh xong, lấy thêm một cái cốc nhỏ có nắp đặt sang bên cạnh, nói: "Cha, hôm nay có canh mướp."

Thái Thụ Thanh: "Ừ."

Thái Đào ngồi xổm bên cạnh, chống cằm cười một cái, nói: "Cha, tối nay mình ăn thịt đi."

"Bảo mẹ con cắt hai miếng thịt về."

Thái Thụ Thanh đối với con gái luôn giữ sự im lặng lạ lùng, bởi vì con gái ông... quả thực không bình thường.

Thái Đào mấy tháng trước đã chết. Hôm đó Thái Thụ Thanh lên núi đặt bẫy thỏ, định kiếm thêm chút thịt cho gia đình, trời bất ngờ đổ mưa, Thái Đào mang ô đến cho ông, không ngờ trượt chân ngã núi mà mất mạng.

Không lâu trước đây, Thái Thụ Thanh mơ thấy Thái Đào, trong mơ cô nói mình vốn mệnh chưa tuyệt, Thiên Đế lệnh cho sống lại. Nếu ở mộ và quan tài thấy chuột bạch to thì đừng hoảng, đó là sứ giả của Thiên Đế, chờ đủ bốn mươi chín ngày, cô sẽ hồi sinh.

Ban đầu Thái Thụ Thanh không tin chuyện hoang đường đó, nhưng không chỉ ông, ngay cả vợ ông cũng mơ thấy. Ông định đi mời bà đồng đến xem, nhưng vợ nhất quyết không chịu. Thế là sau hơn một tháng, con gái ông quả thật từ trong quan tài bước ra!

Cô giống như trước, lại có chút khác, so với trước kia đẹp hơn, đẹp đến mức không còn giống gái làng quê, không kém gì những tiểu thư con nhà giàu trên thành phố. Nếu không phải Thái Đào nhớ rõ chuyện trước kia, ông thật sự tưởng cô là yêu ma đội lốt con gái mình trở về.

Thái Thụ Thanh lặng lẽ ăn hết cơm, Thái Đào thu cái "bát" lớn cất vào giỏ, đứng dậy nói: "Cha, con về trước đây."

"Ừ."

Thái Đào xách giỏ men theo bờ ruộng quay lại, mấy người đàn ông dưới tán cây đợi cô đi xa mới nhỏ giọng bàn tán, giọng nói mang theo sợ hãi.

Thái Thụ Thanh đã quen với cảnh này, ông nằm xuống tấm chiếu, nhắm mắt lại.

Tối đó, vợ ông Phùng Quyên cắt hai miếng thịt mang về xào. Trên chiếc bàn vuông màu nâu sẫm bày một đĩa thịt xào dưa muối, một tô canh mướp, ba người ngồi quanh ăn cơm.

Cha mẹ Thái Thụ Thanh có bốn người con, ông có hai anh trai một em gái, đều đã lập gia đình. Anh cả thay cha đảm nhiệm công việc, nên cha mẹ theo anh cả sống.

Thái Đào nói: "Mẹ, con thấy còn dư thịt, mai mình ăn thịt chiên nhé."

Phùng Quyên thương con như mạng, chẳng hề do dự: "Được, mai ăn thịt chiên."

"Mẹ, mẹ tốt quá."

Trên mặt Thái Đào nở nụ cười tươi rói, giọng nói thiếu nữ nũng nịu.

"Nấu thêm quả bí đỏ già, ngọt lắm." Phùng Quyên cũng híp mắt cười.

Ăn cơm xong, Phùng Quyên rửa bát, rồi đun nước nóng. Buổi tối không có gì giải trí, ba người tắm rửa rồi ai về giường nấy đi ngủ.

Lúc nhà họ Thái chia gia sản, Thái Thụ Thanh được chia cho một mảnh đất ở, chỉ là khi ấy nghèo quá, chỉ dựng được hai gian nhà. Nhưng nhà ít người, ở tạm cũng đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!