Chương 156: Ngoại Truyện 9

Một ngày nọ, Sở Hoàn nhận được một cuộc gọi. Người gọi là một người đàn ông trung niên, nói rằng con trai ông ta

- Lưu Nghiễn Chu đã đột tử. Tang lễ đã xong xuôi hơn một tháng, nhưng dạo gần đây, đêm nào ông và vợ cũng mơ thấy con trai khóc lóc kể khổ với họ, không rõ là vì sao.

Sự tình nghe đơn giản, tiền công rất hậu hĩnh, nên Sở Hoàn vui vẻ dẫn theo Chiết Chi đi cùng.

Vừa đặt chân xuống sân bay, cậu đã thấy khách hàng lần này — một đôi vợ chồng trung niên, nét mặt vẫn còn ẩn ẩn đau thương, cả hai trông đều là dạng trí thức cao cấp.

Sở Hoàn hơi ngạc nhiên, không ngờ người như vậy sẽ tìm tới "thần côn".

Người phụ nữ gượng nở nụ cười với cậu: "Cậu Sở, vất vả cho cậu phải đi xa như vậy. Tôi là Trịnh Nhứ, đây là chồng tôi, Lưu Việt Thanh."

"Chào hai người."

Lưu Việt Thanh là người đã gọi điện cho trước đó, hỏi cậu ngay: "Cậu Sở, có phải con trai tôi không thể đầu thai nên mới tìm chúng tôi khóc lóc không? Tôi có tìm hiểu, trường hợp này chắc là phải lập đàn siêu độ, hoặc là 'bôi trơn' với quan lại âm phủ?"

"Đừng gấp, để tôi về nhà hai người xem trước đã."

Lưu Việt Thanh sốt ruột định nói thêm, nhưng bị Trịnh Nhứ kéo một cái bèn thôi.

Trịnh Nhứ nói: "Được, chúng tôi nghe cậu sắp xếp."

Qua cuộc gọi, Sở Hoàn đã nắm cơ bản tình hình. Lưu Nghiễn Chu là một người xuất sắc, học cao, là nghiên cứu sinh của một trường danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp, công việc bận rộn, một hôm tan ca về muộn thì gặp phải tài xế say rượu, bị tai nạn giao thông mà mất mạng.

Người chết xuất hiện tình trạng này thường có hai khả năng. Một là chưa đi đầu thai, còn vất vưởng nhân gian, muốn người thân mời đạo sĩ hoặc hòa thượng siêu độ. Hai thì thảm hơn, bị đại quỷ bắt đi nô dịch.

Cũng có khi đã xuống âm phủ rồi nhưng tạm thời chưa được đầu thai, ở dưới đó sống không tốt, cần người nhà tiếp tế gửi quần áo đồ ăn.

Đến nhà họ Lưu, Sở Hoàn xem ảnh của Lưu Nghiễn Chu, hỏi kỹ giờ sinh ngày sinh, rồi lập đàn bắt đầu triệu hồn.

Hai vợ chồng đứng bên cạnh, căng thẳng theo dõi.

Sở Hoàn đọc xong chú triệu hồn, không hề có hồn phách nào đáp lại, chứng tỏ Lưu Nghiễn Chu đã xuống âm phủ.

Cậu ngẩng đầu bảo: "Lưu Nghiễn Chu đã đến địa phủ."

Trịnh Nhứ lập tức lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Đừng vội, để tôi mời một Âm Sai đến hỏi tình hình."

Sở Hoàn đổi sang niệm chú gọi Âm Sai.

Bây giờ cậu là "huynh đệ" do chính Bạch Vô Thường thừa nhận, còn treo danh hão đại diện Bạch Vô Thường, nên mấy Âm Sai gặp cậu đều kính cẩn sợ hãi.

Cậu đọc xong, lập tức có Âm Sai đến.

Nhiệt độ trong phòng hạ xuống đột ngột. Lưu Việt Thanh trợn tròn mắt, rõ ràng trước mặt Sở Hoàn trống không, nhưng trên tường lại xuất hiện bóng người, lạnh lẽo rợn người, khiến người ta sợ hãi.

Nhưng thật ra, Âm Sai kia còn sợ hơn họ nhiều.

"Không... không... biết đại nhân... gọi... gọi tôi có việc gì...?"

Sở Hoàn còn phải trấn an: "Anh đừng... đừng căng thẳng, tôi đâu có ăn quỷ."

"Không... không... xin lỗi, đại nhân, tôi... tôi... bẩm sinh... nói lắp..."

Sở Hoàn: "..."

Cậu im lặng ba giây, rồi hỏi: "Tôi muốn hỏi thăm về một con quỷ, là con trai của họ, tên Lưu Nghiễn Chu, sinh thần bát tự đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!