Chương 155: Ngoại Truyện 8

Âm thanh ấy vang vọng giữa núi rừng, không hiểu sao vương thêm mấy phần thê lương rợn người.

Sở Hoàn nhìn về phía phát ra tiếng hát, đúng hướng con sông chảy dài. Lòng sông rộng, ít nhất hơn mười mét, nước chảy xiết. Nhìn kỹ sẽ thấy ven sông bốc lên làn khói trắng, như đang đốt thứ gì đó.

"Chủ nhân của con hoạt cổ này là ai?"

Ngọ Tang đáp: "Không biết."

Lý Tuyên Minh rút kiếm ra, nét mặt nghiêm nghị: "Bất kể là ai cũng phải giết!"

Lý Toàn Quang vẫn mù mờ: "Gì cơ???"

Sao tự dưng phải đánh nhau???

Hoạt cổ lao thẳng về phía bọn họ, chính xác hơn là lao thẳng vào đầu Lý Toàn Quang. Nó quả thực rất thông minh, biết ai là "quả hồng mềm" trong đám này. Giống hệt mấy con "ôm mặt" trong phim, nó dang hai tay nhào tới ôm trọn mặt cậu ta.

Vì tốc độ quá nhanh, Lý Toàn Quang chỉ thấy trước mắt vụt qua một khối trắng toát. Giây sau, đầu cậu ta nặng trĩu, trước mắt tối sầm, trên mặt cảm nhận rõ rệt thứ xúc cảm lạnh lẽo mềm mập, khiến cậu ta hoảng sợ hét toáng lên.

"A a a a a! A a, cái gì thế a a a a!"

"Toàn Quang!!"

Tiếng thét bỗng khựng lại. Cơ thể cậu ta bỗng cứng đờ như xác sống, trên đầu đội "đứa bé" lao xuống núi với tốc độ cực nhanh, động tác kỳ quặc nhưng chẳng hề chậm chạp.

Sở Hoàn: "???"

Lý Toàn Quang xui quá rồi đấy???

Bóng người Lý Tuyên Minh thoắt một cái đuổi theo.

"Thái Thượng hữu mệnh, sưu bắt tà tinh. Hộ pháp Thần Vương, hộ vệ tụng kinh!"

Không biết là thổ địa hay sơn thần tại đây hiển linh, cây cỏ um tùm không gió tự động, phóng tới quấn lấy "Lý Toàn Quang".

Chẳng mấy chốc, chân và thân "Lý Toàn Quang" đã bị cỏ dại và dây leo mảnh mai trói chặt, không nhúc nhích được. Hoạt cổ lập tức vứt bỏ cơ thể cậu ta, quay sang lao tới Lý Tuyên Minh.

"Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ấn ngã thân!"

Hoạt cổ chưa kịp chạm vào người đã bị ánh kim quang quật vào mặt. Nó phát ra tiếng gào khóc như trẻ con, rồi rơi bịch xuống đất.

Vài con nhện lập tức bò tới, bắn tơ về phía nó. Tiếc là tơ không thể trói được, nó không sợ cổ trùng thường, thậm chí có phần khắc chế.

Nó giật tung tơ định bỏ chạy, Sở Hoàn vọt tới, ném liền mấy lá bùa Ngũ Lôi. Bùa dán lên người nó nổ đùng đoàng, tia sét lóe lên chói mắt. Đợi ánh sáng tan đi, "đứa bé" đã bốc khói đen, toàn thân cháy xém, tay chân co quắp rơi xuống đất.

"Chết chưa?"

Sở Hoàn bước lại định kiểm tra, nhưng vừa tới gần, tròng mắt nó liền điên cuồng đảo qua lại, mí mắt đã rụng mất, để lộ nhãn cầu trơ trụi.

"Lùm mía!!"

Cậu giật bắn người, lùi một bước. Trong lúc cậu nhìn chằm chằm, cạnh nhãn cầu chen ra một con mắt khác, rồi thêm một con nữa... cho tới khi hốc mắt không chứa nổi, toàn bộ số mắt phình ra thành một khối dị dạng, vừa giống mắt kép của côn trùng, vừa giống chùm quả mâm xôi tròn căng mà họ vừa hái ban nãy. Hình dạng ấy vừa quái dị vừa ghê tởm.

Trên người nó vẫn mang vài nét trẻ sơ sinh, nhưng mọc thêm cơ quan của loài côn trùng. Nó lật người, ngoằn ngoèo chui tọt vào bụi cỏ rậm rạp, biến mất không dấu vết.

Sở Hoàn hơi buồn nôn, quay sang Ngọ Tang: "Thứ này tởm quá."

Cậu nghĩ đời này chắc chẳng bao giờ dám ăn mâm xôi nữa.

Ngọ Tang: "Tất nhiên là tởm, người bình thường ai lại lấy người luyện cổ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!