A La nhìn chằm chằm Lâm Thanh, ánh mắt khó hiểu.
Lâm Thanh tiến lại gần, ngắm con bướm trên tay cô, khen: "Nó đẹp quá."
A La: "... Cảm ơn."
Vì khoảng cách gần, cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, lạnh dịu trên người Lâm Thanh, tựa như trà hoặc một loài hoa nào đó. Người phụ nữ này còn đẹp hơn cả A Lang. Con bướm trên tay cô như thể e thẹn, khẽ vỗ cánh vài lần rồi đậu lên ống tay áo của Lâm Thanh, thoạt nhìn như một món trang sức đặc biệt.
"Cô mới gặp được mấy người đàn ông? Sao lại phải buộc mình vào một kẻ không thích mình?"
Lâm Thanh mỉm cười: "Chúng ta đổi sang người khác nhé? Sẽ luôn có người tốt hơn xuất hiện."
Thực ra A La không nghe rõ Lâm Thanh nói gì, thấy nụ cười ấy mà không kiềm được gật đầu: "Ừm."
"Tôi tên Lâm Thanh, cô tên gì?"
"Tôi tên Vân La, cô có thể gọi tôi là A La."
"A La, tên của cô rất dễ thương."
Nói chuyện xong với A La, Lâm Thanh quay sang nhìn mấy người bên cạnh.
Đám Sở Hoàn nhìn cô ta bằng ánh mắt sùng bái, trông chẳng khác gì mấy con mèo nhỏ đáng thương tội nghiệp.
"Chị Thanh, sao chị lại đến đây?"
Sở Hoàn nhe răng cười đáng yêu, chả hiểu sao từ "chị" bật ra tự nhiên cực kỳ.
Việc làm ăn của Lâm Thanh ngày càng lớn mạnh, không hổ là người từng đứng đầu đại gia tộc, việc gì cũng tinh thông. Vì kinh doanh, cô ta còn tự học thuật chọn ngày lành, phong thủy. Dù chết đi tỉnh lại ở thời hiện đại, cô ta vẫn có thể xoay xở rất tốt.
Sở Hoàn từng không ít lần thấy tên Lâm Thanh xuất hiện trên hot search. Chuỗi cửa hàng trà sữa của cô ta nhanh chóng mở rộng, đồng thời cũng bán trà truyền thống. Sau khi tìm hiểu giá trị của một công ty game, cô ta từ bỏ ý định mua lại mà lập hẳn công ty game riêng, giờ là một nữ tổng tài bá đạo thứ thiệt.
"Không phải tới cứu Toàn Quang sao? Nhân tiện tôi muốn khảo sát tài nguyên cây trà cổ ở đây."
Lý Toàn Quang cảm động: "Chị Thanh, chị tốt với em quá."
Lâm Thanh xoa đầu cậu ta như xoa đầu chó con.
Không khí dịu xuống, A La không nhìn Lý Toàn Quang nữa mà cứ nhìn chằm chằm Lâm Thanh.
Sở Hoàn thấy vẻ mặt của cô, thầm nghĩ: chẳng lẽ Lâm Thanh vừa "bẻ cong" người ta? Nhưng rõ ràng Lâm Thanh là gái thẳng mà!
"@ ) *......@!"
Bên này vừa kết thúc, bên kia có một đám dân trại không biết từ đâu ùa ra, nhanh đến mức cứ như rình sẵn. Bọn họ chỉ trỏ bàn tán, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Sở Hoàn nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn họ rồi hỏi Ngọ Tang: "Họ nói gì vậy?"
Ngọ Tang đang thu nhện của mình về. Những con nhện từ tơ nhện nhảy về thân thể Ngọ Tang, men theo cơ thể leo trở lại vào các viên cầu bạc trên người. Tình hình hết nguy hiểm, nỗi sợ nhện muộn màng ùa về, Ngọ Tang đổ mồ hôi lạnh, cứng đờ như khúc gỗ.
Nghe Sở Hoàn hỏi, Ngọ Tang giật giật tròng mắt: "Họ nói chúng ta có thể thoát khỏi tay A La, A La rất hung dữ, bọn họ bảo chúng ta giỏi, còn nói trông chúng ta có vẻ giàu có, đáng tiếc không có cơ hội cướp nữa..."
Sở Hoàn: "..."
Dân phong ở đây "chất phác" quá nhỉ??
Chả trách lúc nãy tìm A La, họ nhiệt tình chỉ đường đến thế. Chắc họ không tin đám Sở Hoàn có thể sống sót khỏi tay A La.
Đến khi con nhện cuối cùng rời khỏi người, Ngọ Tang mới thở phào, trừng đám người kia mấy cái, bọn họ đành hậm hực giải tán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!