Sở Trạch Dương nhón lấy một hạt đậu từ tay Sở Hoàn, quan sát một lúc: "Nếu bố không nhìn nhầm thì đây là đậu quỷ."
Sở Hoàn: "Dạ, đậu do quỷ trồng."
Cậu nhìn sắc mặt của Sở Trạch Dương, nói tiếp: "Bố, nếu con nói tối qua con mất ngủ nên ra ngoài đi dạo, đi mãi đi mãi đến cửa nhà họ Từ mua đậu hũ, rồi gặp mấy con quỷ cầm đậu đổi lấy đậu phụ ăn, bố có tin không?"
Sở Trạch Dương lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt bình thản như bất kỳ bậc phụ huynh nào đã nhìn thấu chuyện xấu con cái gây ra.
Sở Hoàn nhìn ông thêm một cái, thở dài: "Được rồi, thật ra con cố tình đến xem. Bố không thấy tò mò hả?"
Sở Trạch Dương hài lòng với sự thành thật của cậu, trả lời: "Có gì đáng tò mò? Bí mật trên đời rất nhiều, nếu họ cố tình giấu giếm, thì dù Từ Tứ có vì thế mà chết cũng là số mệnh của cậu ta."
"Hừm, đám quỷ hồn đó kể cho con vài chuyện. Nhà họ Từ ăn thịt con lừa già, còn lột da nó. Con lừa không cam tâm, hóa thành quỷ lừa, đoạt hồn Từ Tứ rồi nhét ảnh vào tấm da lừa, bắt ảnh chịu kiếp lừa kéo cối đá."
Nhà họ Từ quá nhẫn tâm. Nuôi con lừa bao năm trời, vốn đã già yếu sắp chết, để nó chết tự nhiên có lẽ nó sẽ không oán hận. Vậy mà họ lại giết nó, hơn nữa từ cách bà cụ Từ vung roi đánh nó hôm qua, có thể thấy lúc còn sống nó cũng chẳng có ngày nào dễ chịu. Bị ngược đãi như vậy, bảo sao không sinh oán hận.
Sở Hoàn xoa cằm, lẩm bẩm: "Người nhà họ Từ chắc chắn biết chuyện quỷ lừa. Dù gì thì lừa cũng bị họ lột da ăn thịt, thế tại sao lại giấu giếm..."
"Bọn họ sẽ tìm đến chúng ta."
Nói xong, Sở Trạch Dương đặt hạt đậu trở lại tay Sở Hoàn, dặn dò: "Giữ kỹ chỗ đậu này, phép điểm đậu thành binh rất hữu dụng."
Ông rời đi, để lại Sở Hoàn cúi đầu nhìn nắm hạt đậu trong tay. Nếu bố cậu nói có ích, vậy thì chắc chắn nó dùng rất tốt.
Còn về đám quỷ hồn... Nếu chúng lại tìm đến, vậy thì tiện thể xin thêm chút đậu.
Cậu cất đậu vào túi áo, rồi ngẩng đầu nhìn pho tượng thần trước mặt.
Tượng thần vẫn như cũ, cơ mà lúc nhìn lướt qua, cậu có cảm giác có gì đó khang khác. Cậu bước đến gần quan sát kỹ hơn, cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt... Lớp sơn cũ kỹ mờ nhạt trên tượng hình như đã sáng lên đôi chút. Lẽ nào do dạo gần đây họ dâng hương cúng bái nhiều hơn?
Mặc kệ thế nào, Sở Hoàn cũng thấy đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ nỗ lực của cậu đều được nhìn thấy! Mà chỉ có sự cố gắng được ghi nhận mới là cố gắng có ý nghĩa!
Suy nghĩ một lúc, cậu không nhịn được lải nhải với bức tượng, cố gắng lôi kéo thêm chút tình cảm: "Hôm qua ngài phù hộ cho con ạ?"
Hôm qua cậu ra chiêu vô cùng thuận lợi, cảm giác rất kỳ diệu, hơn nữa sức mạnh cậu triệu gọi ra cũng lớn hơn tưởng tượng.
"Hy vọng lần sau con muốn mượn sức, ngài cũng dễ nói chuyện như vậy..."
"Ngoài nhang ra, ngài thích gì nữa? Trái cây? Cơm canh? Hay loại nhang có mùi khác?"
"..."
"Hẹn gặp lại ngày mai."
Nhang đã cháy hết, Sở Hoàn mang theo mùi nhang nhàn nhạt rời khỏi phòng thờ. Cậu đã quen với mùi này... Dù không quen cũng phải quen, mỗi ngày đều dâng hương, dù có tắm rửa thế nào vẫn không thể tẩy hết mùi này.Buổi chiều, đúng như Sở Trạch Dương dự đoán, người nhà họ Từ lại tìm đến.
Người đến lần này không phải Từ Tam, mà là vợ chú.
Vừa thấy Sở Trạch Dương, cô lập tức quỳ xuống, nước mắt ròng ròng cầu xin: "Sở Công, xin hãy cứu chồng tôi, cứu con tôi!"
Từ Tam cũng gặp chuyện??
Sở Hoàn đang ngồi trong phòng vẽ bùa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cầm bút lông chạy ra.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vợ Từ Tam không để ý đến cậu, chỉ nức nở nhìn Sở Trạch Dương, khẩn thiết nói: "Xin Sở Công đi một chuyến."
Sở Hoàn nhìn bố mình, rốt cuộc cũng chờ được Sở Trạch Dương gật đầu, "Đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!