Chương 14: (Vô Đề)

Sở Hoàn: "..."

Ăn tàu hủ ngọt thì sao? Cho đường đỏ vào rõ là ngon! Dù vùng này mọi người đều chấm với ớt, dầu cay hoặc sốt ớt xanh, nhưng với tư cách là một con người biết bao dung thì phải biết chấp nhận mọi cách ăn ngon!

Đám cô hồn dã quỷ không biết từ đâu chui ra không chỉ nhìn chằm chằm cậu mà còn bàn tán xôn xao về khẩu vị của cậu. Sở Hoàn quét mắt nhìn các bóng mờ xung quanh, nhanh chóng loại bỏ ảo ảnh đánh lừa mắt người thường, xác định được các bóng ma thật sự.

Một, hai, ba, bốn, năm... Tổng cộng năm con, rất tốt, trông cũng bình thường, không có lệ quỷ, mình có thể tự giải quyết.

Sở Hoàn hít sâu một hơi, lùi lại một bước, hai tay chắp trước ngực, mười ngón tay nhanh chóng biến đổi thủ ấn, các đầu ngón tay lướt qua nhau như cánh bướm bay lượn. Trong khoảnh khắc pháp ấn thành hình, cậu chợt ngộ ra điều gì đó, thiên địa hồi đáp cậu, một làn gió mỏng manh quấn trên ngón tay rồi bay ra ngoài.

Cơn gió rời khỏi cậu bắt đầu mở rộng, xoay tròn cuộn lại, cuối cùng như hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén hữu hình.

Quỷ nam hù dọa Sở Hoàn: "..."

Các quỷ khác: "..."

Lưỡi dao gió sắc bén thật sự cắt vào bọn chúng, cơ thể chúng bị chém thành mấy mảnh rồi lại hợp lại, cơn đau dữ dội khiến bọn chúng gào thét thảm thiết.

"A a a a a a a cứu mạng a... Cậu ta là thuật sĩ!!"

"Có người giết quỷ!!"

Mấy con quỷ ôm đầu chạy tán loạn nhưng đều bị cơn gió vô hình chặn lại. Sở Hoàn nắm bắt thời cơ nhào vô, linh lực bao phủ hai tay, chộp lấy cổ quỷ nam vừa nãy dọa mình, dùng sức lắc mạnh:

"Im lặng."

Hiệu quả rõ ràng, tất cả bọn quỷ lập tức câm bặt, ánh mắt nhìn Sở Hoàn tràn đầy sợ hãi.

Sở Hoàn ghé sát mặt vào quỷ nam, hỏi: "Mày muốn ăn máu tao?"

"Không, không, không có!"

"Không có?"

Quỷ nam sợ đến mức mắt trợn trừng sắp rớt ra ngoài. Chúng vốn chỉ là đám cô hồn không có năng lực gì, lần đầu gặp phải người mạnh như Sở Hoàn. Nếu biết trước cậu kh*ng b* thế này, chúng đã sớm trốn xa 180 dặm rồi.

"Thật sự không có, tôi chưa từng hại người, cậu xem trên người tôi đâu có sát khí..."

Sở Hoàn bán tín bán nghi, tiếp tục hỏi: "Vậy vừa nãy ai dọa chấm huyết tương với óc người?"

"Ớt! Chỉ là ớt thôi!" Quỷ nam lộ vẻ chột dạ, nhỏ giọng giải thích: "Nói vậy sẽ hợp với hình tượng ma quỷ bọn tôi hơn đúng không?"

"Đúng, đúng."

Mấy con quỷ khác cũng phụ họa: "Chúng tôi đều thích ăn cay."

Sở Hoàn quan sát nửa ngày, xác nhận bọn chúng không nói dối. Cậu chậm rãi thả lỏng tay, ngay khi quỷ nam sắp thoát khỏi kìm kẹp, cậu đột nhiên siết chặt lại rồi giật mạnh.

"Bọn mày mê hoặc con người, ép họ làm việc cho mình. Những người này âm khí nhập thể, chắc chắn sẽ tổn thọ, hành vi này tính sao đây?"

Cổ của quỷ nam giống như cao su, bị Sở Hoàn kéo dài ra.

"Không phải chúng tôi! Là con lừa già làm!!"

Sở Hoàn ngừng tay, hỏi: "Lừa già? Con lừa kia?"

"Đúng vậy! Chính là con lừa đó!"

Cậu cau mày, cuối cùng buông tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!