Chương 13: (Vô Đề)

"Cậu có thể đừng lúc nào cũng nghĩ tớ là tội phạm được không?"

Thẩm Lạc Thu: "Cậu xuất hiện vào giờ này, hành vi thì lén lút, tớ không nghĩ lệch đi cũng khó đấy?"

"Chúng ta đi trộm người."

"Gì?"

Sở Hoàn ngẫm nghĩ thấy sai sai, bèn sửa lời: "Phải nói là nhìn lén."

"Hả?"

Sở Hoàn rất tò mò không biết nhà họ Từ đang che giấu điều gì. Bố cậu kiến thức rộng, hay để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nhưng cậu thì không.

Bí mật nằm ngay trước mắt, ai mà nhịn nổi?

Cậu kể sơ qua tình hình cho Thẩm Lạc Thu. Đầu tiên Thẩm Lạc Thu kích động, sau đó lại trông vô cùng rối rắm, quay sang hỏi Sở Hoàn: "Tớ không biết làm gì hết, nhỡ có chuyện gì thì sao?"

Sở Hoàn: "Tớ muốn cậu ở ngoài chờ tớ, nếu tớ không ra được..."

Thẩm Lạc Thu lập tức hoảng hốt: "Đừng nói cậu bắt tớ đi dọn xác cho cậu?"

Sở Hoàn nhìn cậu ta mà cạn lời: "Cậu chỉ cần gọi điện cho bố tớ đến cứu tớ là được."

"Sao không nói sớm."

Thẩm Lạc Thu lập tức bước lên trước Sở Hoàn vài bước, giục: "Đi mau đi mau, nhỡ người ta ngủ hết thì sao."

Hai người rảo bước nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Từ. Có vẻ họ vẫn chưa ngủ, ngoài sân sáng trưng, thậm chí có mấy người đang cắm đầu làm đậu phụ. Người rửa đậu, người xay đậu, chiếc cối đá nặng nề được con lừa già kéo quay từng vòng, bếp lò bên kia nhóm lửa, trong nồi bốc hơi nghi ngút. Nửa đêm rồi mà trong sân vẫn rộn ràng như ban ngày.

Điều kỳ lạ là cảnh tượng náo nhiệt ấy hoàn toàn đối lập với dãy phòng tối om yên tĩnh phía sau, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.

Thẩm Lạc Thu cũng cảm thấy có gì đó sai sai, nổi cả da gà, quay sang hỏi Sở Hoàn: "Họ đang làm cái gì vậy?"

Sở Hoàn thở dài: "Chẳng phải rõ ràng lắm à? Họ đang làm việc vất vả..."

"Nhưng đã hơn hai giờ sáng rồi!"

Sở Hoàn: "Thế nên tớ xác nhận được một điều."

Thẩm Lạc Thu: "Điều gì?"

Sở Hoàn nghiêm túc nói: "Khởi nghiệp phải chọn đúng hướng, nếu không thì dù có làm đến kiệt sức cũng chỉ đủ sống khá giả thôi."

Thẩm Lạc Thu: "???"

Cậu ta cũng nghiêm túc hỏi lại: "Cậu có thể chờ đến khi phát đạt rồi chia sẻ kinh nghiệm làm giàu không?"

"Ô kê."

Sở Hoàn ngậm miệng, nói: "Cậu chờ ở đây, tớ vào xem thử."

Thẩm Lạc Thu có hơi lo lắng: "Hay là chúng ta đợi đến ban ngày rồi hẵng vào? Chỗ này nhìn hơi ghê ghê."

"Chính vì là ban đêm mới dễ nhìn trộm. Hơn nữa..." Sở Hoàn thở dài: "Lỡ đến rồi..."

Một trong ba câu khiến người ta không thể từ chối nhất: Đã đến rồi mà không xem thì thiệt quá.

Mặt Thẩm Lạc Thu nhăn thành một cục, do dự vài giây rồi thỏa hiệp: "Vậy cậu cẩn thận nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!