Sở Hoàn quan sát xung quanh, không thấy thứ gì có thể mê hoặc hồn phách, bèn niệm hai lần chú chiêu hồn hướng về phía dòng sông.
Sương mù bắt đầu bốc lên từ mặt nước, dày đặc đến mức che khuất ánh đèn bên kia bờ. Không chỉ trên sông mà cả ven bờ cũng bị sương xám nhấn chìm, cuốn họ vào một thế giới mờ mịt không màu sắc.
Từ Tam cảm thấy hít thở khó khăn, phổi bị tắc nước bùn. Không khí nơi này như đã biến mất. Có thứ gì đó trong cơ thể chú rời đi, nhẹ hơn, dễ thở hơn... Đột nhiên cơn đau nhói bùng lên ở ngực, sức nóng bỏng rát kéo chú ấy hoàn hồn khỏi cơn mê mang.
Từ Tam sờ vào lồng ngực, chạm phải một túi vải nhỏ, bên trong là bùa bình an mẹ chú đã đặt vào. Chính lá bùa này đã cứu chú ấy.
Không chỉ sương mù, những thứ khác cũng đang tụ lại xung quanh. Nhưng đó không phải thứ Sở Hoàn tìm kiếm. Nơi này không có dấu vết của sinh hồn.
Cậu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Những thứ dưới sông trở nên kích động, phát ra âm thanh như cá lớn tranh giành thức ăn.
Từ Tam nghe thấy tiếng động nhưng không dám lên tiếng. Dưới ánh đèn pin lờ mờ, chú nhìn thấy vài vảy cá lóe sáng, nhưng tuyệt đối không phải cá.
Chú nghĩ đến ảo giác ban nãy, mồ hôi lạnh tức thì túa ra... là quỷ nước!
Dấu vết ẩm ướt phản chiếu ánh sáng lan từ dưới sông lên bờ, kéo theo một mớ tóc đen bết dính khổng lồ cùng sinh vật kỳ dị nửa cá nửa người.
"Hi hi ~"
Tiếng cười mang theo lạnh lẽo và ác ý của trẻ con vang lên không biết từ đâu. Từ Tam giật bắn người, lảo đảo ngã nhào xuống đất, môi run lẩy bẩy: "Quỷ quỷ quỷ!!"
Sở Hoàn nghe thấy tiếng cười, theo bản năng muốn lấy vợt bắt quỷ, ai ngờ phát hiện không mang theo, đành tiếc nuối thở dài.
Từ Tam bò tới ôm chân Sở Hoàn, lắp bắp: "Có... có quỷ!!"
Sở Hoàn điềm nhiên đáp: "Nếu chú không tìm thấy con trai mình, con trai chú cũng sẽ biến thành quỷ đấy."
Nghe đến Từ Tứ, tinh thần Từ Tam lập tức căng lên, run rẩy nhìn về phía trước.
Tổng cộng có ba con quỷ nước trườn lên bờ. Một trong số đó là Cẩu Oa nửa người nửa cá mà Sở Hoàn quen biết; kế bên là một nữ quỷ tóc đen che khuất mặt, và một vũng sáng lấp lánh như nước.
Cẩu Oa đáng thương nhìn Sở Hoàn, ai oán nói: "Tôi chỉ tranh cá với mấy ông câu cá thôi, cũng không được sao?"
Sở Hoàn: "???"
"Mày cướp cá của mấy người câu cá??"
"Cá trong sông, ai bắt được thì thuộc về người đó."
Sở Hoàn nghiêm mặt: "Nhưng mày bắt hết thì họ còn câu gì? Họ không đến nữa thì tao mất khách kiếm tiền đấy. Lần sau mày phải móc cá vô lưỡi câu của họ."
Cẩu Oa sững sờ, chưa từng gặp chuyện vô lý thế này. Hồi lâu sau, nó há miệng định khóc rống, nhưng bị ánh mắt của Sở Hoàn chặn lại, đành ấm ức cúi đầu xuống đất.
Sở Hoàn hỏi: "Bọn mày có thấy sinh hồn nào không? Có quan hệ huyết thống với người này."
Cậu chỉ Từ Tam, hỏi ba con quỷ nước dưới nước: "Người đó rơi xuống sông ở đây."
Từ Tam cũng lấy hết can đảm, cầu xin: "Là con trai tôi! Xin các người tha cho nó!"
Cẩu Oa vẫy đuôi, nói: "Hi hi~ Đây không phải địa bàn của tôi, không liên quan đến tôi."
Đám tóc cũng âm u nói: "Tôi không kéo thế thân."
"Tôi từng thấy cậu ta."
Sở Hoàn quay sang vũng nước kia, hỏi: "Mày từng thấy người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!