"Nhà chú ấy có một con thuyền nhỏ, không phải lấy nước ở đoạn sông chỗ chúng ta, tớ cũng không rõ trước đây tình hình nhà chú ấy thế nào. Hôm nay tình cờ nghe lén mẹ tớ nói rằng, mấy ngày trước con trai chú ấy đi lấy nước mà mãi không thấy về. Đến nửa đêm, chú ấy cảm thấy không ổn nên gọi người trong thôn ra sông tìm kiếm."
Từ Tứ lớn hơn Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu vài tuổi, lại còn là người ở thôn bên, từ nhỏ hắn đã giúp gia đình làm đậu phụ, chẳng mấy khi chơi đùa cùng bọn họ, nên họ không có giao tình gì, nhiều lắm chỉ là quen biết. Nhưng đột nhiên nghe được tin như vậy, hai người vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Sở Hoàn ngạc nhiên hỏi: "Chết rồi?"
"Chưa chết."
Thẩm Lạc Thu nói: "Thuyền lật, người được tìm thấy trong sông, nổi lềnh bềnh trông cứ như chết rồi ấy. Lúc vớt lên, mặt ổng trắng bệch xanh xao, bụng phình lên vì uống đầy nước, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, ai nấy đều cho rằng khó mà sống được."
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người khác không tiện nói nhiều, tối hôm đó chỉ đưa ổng về nhà. Nhưng kể từ đó, không nghe thấy tin tức gì, cũng không nghe nói Từ Tam đi tìm bác sĩ."
Sở Hoàn nghe vậy, lông mày lập tức nhíu lại.
Thẩm Lạc Thu nói tiếp: "Mãi đến hôm qua, Từ Tam mới gọi bác sĩ Lưu đến khám, mà tình hình không khả quan lắm. Cơ thể không có vấn đề gì, nhưng ý thức không tỉnh táo. Có người nói tình trạng như vậy là mất hồn, tớ đoán không bao lâu nữa, nhà chú ấy sẽ đến tìm nhà cậu."
Sở Hoàn hỏi: "Không đưa đến bệnh viện kiểm tra à?"
Thẩm Lạc Thu lắc đầu: "Ai biết nhà chú ấy nghĩ gì, lúc đó không đưa đi viện mà cứ để ở nhà."
Trước đây không có điều kiện, nhưng bây giờ đã có, phản ứng đầu tiên lẽ ra phải là đưa vào bệnh viện chứ.
"Khoan đã."
Sở Hoàn chợt nhớ ra điều gì, hỏi: "Tên của Từ Tứ viết thế nào?"
Thẩm Lạc Thu đáp: "Bộ ba chấm thủy, rồi thêm số bốn trong một hai ba bốn."
"Tư?"
Sở Hoàn cảm thấy chuyện này có khi đúng là đến bệnh viện không thể giải quyết được, cái tên này đặt không tốt chút nào.
Tứ thông tử, lại còn mang nước, trời sinh dễ thu hút thứ ở dưới nước.
(Tứ thông tử: Chữ (Tư) trong tên của Từ Tứ gồm chữ (Tứ – bốn) và bộ ba chấm thủy , có cách đọc gần với (Tử – chết), lại có nghĩa là bốn con sông lớn, mang ý nghĩa liên quan đến nước.)
Thẩm Lạc Thu giải thích: "Nhà chú ấy thích đặt tên như vậy đấy. Ông nội tên Từ Đại, sinh ra hai anh em Từ Nhị và Từ Tam, đến đời con, Từ Tam định đặt tên con là Từ Tứ, nhưng vợ chú ấy bảo số bốn trông không hay, thế là thêm bộ thủy vào. Thủy là tài, cái tên này tốt chứ sao, sau này chắc chắn phát tài."
Lông mày Sở Hoàn càng nhíu chặt hơn, nói: "Nước chảy mới là tài, một vũng nước chết thì tính cái gì? Nhà chú ấy đặt tên không mời người xem qua à?"
Sắc mặt cậu không được tốt lắm, giọng điệu mang theo khí thế nghiêm nghị. Nếu không phải đang mặc đồ ngủ ở nhà, thì dáng vẻ này đi ra ngoài chắc chắn rất hù người.
Thẩm Lạc Thu nhìn cậu mà há hốc mồm, nói: "Nhóc Hoàn, cậu thay đổi rồi, trông còn giống thầy bói hơn cả thầy bói trên phố!"
Sở Hoàn lườm cậu ta một cái: "Thầy bói quái gì, chỉ là một con chuột thôi."
"Ồ."
Thẩm Lạc Thu không rõ chuột gì với không chuột, hỏi Sở Hoàn: "Vậy bây giờ cậu có định đi cứu ổng không?"
"Đợi, chẳng phải cậu nói họ sẽ tìm đến sao?"
Vậy là cứ thế chờ đến tối. Đến hơn chín giờ, Từ Tam mới hớt hải chạy đến nhà họ Sở, vừa thấy Sở Trạch Dương liền quỳ sụp xuống, miệng lặp đi lặp lại một câu: "Cứu con tôi với!"
Sở Hoàn bị tình huống này làm cho hoảng hồn, thịt bò khô cầm trong tay rơi xuống đất.
Sở Trạch Dương đỡ chú ấy dậy, chỉ nói: "Đi thôi."
Câu này vừa nói với Từ Tam, vừa nói với Sở Hoàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!