Hôm sau, Triệu Quỳ nhận được bưu kiện mà Sở Hoàn gửi cho mình. Tối hôm đó, cô và Lục Thành ngầm hiểu với nhau sẽ ở lại tăng ca.
"Trưởng nhóm Triệu, vẫn chưa về à?"
Triệu Quỳ mỉm cười với đồng nghiệp. "Tôi sắp về rồi, dọn dẹp ấy mà."
"Ok."
Số người trong văn phòng ngày càng ít đi, thậm chí cả tầng lầu cũng dần vắng vẻ. Đến khi hoàn toàn yên tĩnh, Lục Thành mới đến tìm cô.
"Lấy đồ chưa?"
"Lấy rồi."
Triệu Quỳ lấy bưu kiện ra, chia ba lá bùa cho Lục Thành. Trong ba lá bùa Minh Quang có hai lá là của anh ta, lá tặng kèm cô không tiện chiếm làm của riêng.
"Thật sự có tác dụng chứ?"
Triệu Quỳ có cảm giác mơ hồ, nhưng dù sao vẫn chưa tận mắt chứng kiến bao giờ.
Lục Thành cẩn thận bỏ lá bùa vào túi, sau đó mới nói: "Chúng ta thử xem?"
"Thử như thế nào?"
Lục Thành: "Cô còn nhớ cái máy tính công ty không?"
"Anh nói cái..."
Triệu Quỳ hiểu ra anh ta ám chỉ điều gì, trên mặt có chút do dự, hỏi: "Có ổn không?"
Công ty của họ có một chiếc máy tính kỳ quái. Từng có một nhân viên đột tử khi dùng nó tăng ca.
Người ta kể rằng khi phát hiện, anh ta đã tắt thở, ngón tay vẫn máy móc gõ gõ... Vì chết trong lúc làm việc, linh hồn anh ta đã ám vào chiếc máy tính, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
Chuyện này thật giả thế nào chưa được xác định, nhưng bản thân Triệu Quỳ từng trải qua một lần. Có lần cô tăng ca muộn, khi đi ngang qua văn phòng đó, cô tận mắt thấy một chiếc máy tính bỗng dưng sáng lên. Trên màn hình, con trỏ chuột di chuyển loạn xạ với tốc độ nhanh bất thường. Cô bị dọa chết khiếp, trong lúc hoảng loạn bỏ chạy hình như còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách.
Sau khi bình tĩnh lại, cô tự nhủ có lẽ chỉ là lỗi máy tính, vì bình thường máy tính vốn đã không nhanh nhạy!
Đúng vậy, cô từng sử dụng máy tính đó, hiện tại vị trí đó đã có một nhân viên mới làm việc. Người này đến nay vẫn bình an vô sự...
"Chúng ta chỉ cần dán bùa lên máy, không có gì thì thôi."
Cuối cùng, Triệu Quỳ cũng xiêu lòng. "Được rồi."
Hai người cùng đến văn phòng đó. Kết quả vừa đến cửa, cả hai đồng loạt dừng chân.
Nhìn căn phòng tối đen im ắng, Triệu Quỳ nuốt nước bọt, nói: "Anh vào trước đi."
"Cô vào trước đi."
"Anh là đàn ông, lại là người đề nghị chuyện này, anh vào trước."
Lục Thành im lặng một lúc, thận trọng nói: "Nếu tôi nói tôi hối hận rồi, cô..."
"Cùng vào."
Triệu Quỳ không rảnh đứng đây tán gẫu với anh ta, trực tiếp mở cửa, kéo Lục Thành vào.
"A a a a a..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!