Chương 1: (Vô Đề)

"Ting..."

Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên trong văn phòng yên tĩnh. Hiện tại là giờ nghỉ trưa, hầu hết mọi người đã ăn xong bữa trưa và đang ngồi tiêu thực ở bàn làm việc.

Sở Hoàn cũng không ngoại lệ. Sáng nay vừa bị quản lý mắng té tát, để xoa dịu trái tim mệt mỏi, cậu quyết định vung tay gọi suất lẩu cay 30 tệ.

Lẩu cay đúng là ngon, đặc biệt là ớt vừa thơm vừa cay, ăn no xong, cộng thêm một buổi sáng mệt nhoài, giờ cậu chỉ muốn hẹn hò với Chu Công... Thời gian nghỉ trưa của công ty ngắn đến đáng thương, ngủ thêm được một phút cũng là quý báu. Trong trạng thái mơ màng, tiếng chuông cứ như vang lên từ thế giới khác vậy.

Thế nhưng cậu chịu đựng được, chứ đồng nghiệp thì không. Người ngồi đối diện cậu đột ngột bật dậy, dáng người nhỏ nhắn nhưng khí thế hổ báo, vung tay ném thẳng một cái bánh mì nhỏ vào đầu cậu.

"Áu!"

Sở Hoàn giật mình hét một tiếng, lơ ngơ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt rực lửa của cô gái đối diện, đầu óc cậu lập tức tỉnh táo.

Triệu Quỳ gằn giọng từng chữ một: "Điện, thoại, của, cậu."

"Hả? À?"

Mái tóc hơi dài của Sở Hoàn rối bù, trán in một vệt đỏ do ụp mặt lên bàn, đôi mắt lờ đờ. Phải mất hai giây cậu mới luống cuống vò tóc, vươn tay chộp lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông lần thứ hai trên bàn.

Màn hình hiển thị người gọi đến chỉ có một chữ: Bố.

Không bắt máy đúng là không được.

Không ai hiểu hơn Sở Hoàn về mức độ cố chấp của ông bô "nhàn rỗi sinh nông nổi" của mình. Cậu cầm điện thoại đi ra ngoài, đến chỗ cầu thang tối om, tùy tiện ngồi xuống một bậc.

"Bố, có chuyện gì thế? Con đang đi làm mà."

"Con trai à, hôm nay bố bói một quẻ, thấy con dạo này xui xẻo lắm đấy. Có muốn về nhà tránh nạn không?"

Sở Hoàn nghe bố nói, tay kia vô thức lục lọi dưới đất, nhặt lên một vật gì đó rồi xoay xoay trong ngón tay, giọng lười biếng đáp: "Không được đâu, nghỉ việc rồi sau này khó tìm chỗ khác lắm. Chuyên ngành của con thì..."

"Thế thì về kế thừa nghề của bố, dù sao cũng không chết đói được."

"Con không muốn. Giờ nhà nước nghiêm cấm mê tín dị đoan, con không muốn vào đồn cảnh sát đâu."

Sở Hoàn thừa biết "nghề" của ông bô là gì. Bố cậu là "Đoan Công", ông nội cũng vậy, gia đình họ chuyên làm nghề này, trong nhà thờ phụng một bức tượng thần không biết là cái gì.

Đoan Công còn gọi là "sư lang", "sư công" hay "pháp sư", là những người được ghi chép trong sử sách có khả năng giao tiếp với thần linh, thông hiểu phép thuật. Sở Hoàn không rõ các Đoan Công thời xưa thế nào, riêng cậu từ nhỏ đến lớn đã xem bố cậu xử lý đủ thứ việc, nào là phù phép, đạo thuật, bói toán, phong thủy, trừ tà, đổi vận... Nói chung là tất cả cách hoạt động mê tín phong kiến dân gian, mức độ hiệu quả đến đâu thì không biết, nhưng ít nhất đến nay vẫn chưa có ai tìm đến tận cửa quậy phá.

Hồi bé cậu từng học một khoảng thời gian, nhưng sau khi chuyển lên trấn học thì tránh xa hẳn mấy thứ này.

"Mày biết cái rắm."

Ba Sở cao giọng mắng, âm lượng lớn đến mức suýt nữa chọc thủng màng nhĩ cậu.

"Bây giờ bố mày là nhà tâm lý học dân gian! Người ta tự tìm đến, bố nói vài câu tốt đẹp, làm chút nghi thức, an ủi lòng họ, giúp họ sống vui vẻ hơn. Hừ, chẳng phải chính là tâm lý học sao?"

Sở Hoàn nghe xong, bật cười kéo dài giọng: "Ồ hố... Bố còn biết tâm lý học nữa cơ à?"

"Đương nhiên! Kiến thức của bố mày nhiều hơn thằng nhóc con như mày."

"Được thôi, con là nhóc con, vậy bố là gì?"

"Mày ngứa da hả?"

Hai cha con đấu khẩu một hồi, sau đó Sở Hoàn nói: "Rồi rồi, để con xem sao, không ổn thì con về. Giờ con làm việc đã."

Cúp máy, cậu tiện tay ném thứ đang cầm trong tay xuống dưới cầu thang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!