Đường Kha giật mình, tay vặn vòi run lên.
"Sao anh không ngồi nghỉ mà đến đây làm gì?"
Người đàn ông cao lớn nâng mắt kính, cười dịu dàng: "Tôi tới giúp."
"Không cần không cần, anh mau ra ngoài đi. Anh là khách, sao tôi có thể để anh rửa bát được chứ?"
Tuy nhiên, Đường Kha chưa kịp nói xong, Cận Ngôn đã nhanh chóng xắn tay áo lên.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen giản dị, điều này làm cho làn da của anh trắng hơn. Đường Kha nhìn anh ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên một câu: Ngôn niệm quân tử, ôn kì như ngọc.
Chỉ trong vài giây, Cận Ngôn đã đứng bên cạnh cô, cầm giẻ rửa bát, bắt đầu rửa.
Lúc này, Đường Kha cũng biết mình không thể làm gì được anh, cô lặng lẽ đứng bên bồn rửa, lấy một cái giẻ rửa bát khác.
Tiếng nước chảy ào ạt liên tục vang lên.
Cảm nhận được áp lực từ người đàn ông cao lớn bên cạnh, thân thể Đường Kha hơi cứng ngắc. Cô lén hít sâu vài hơi, không biết vì sao mình lại căng thẳng.
"Mang nước rửa bát tới đây?" Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm dễ chịu truyền vào tai Đường Kha. Hơi nóng như có như không khiến đôi tai trắng như ngọc của cô đỏ ửng.
Tay cô run lên, suýt làm rơi chiếc đĩa. May mắn thay, Cận Ngôn nhanh tay lẹ mắt giúp cô bắt được nó.
"Sao vậy Đường Khả,? Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có, tôi bị trượt tay, cảm ơn anh." Đường Kha giả vờ bình tĩnh, tay phải nắm chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cũng không còn căng thẳng như vậy nữa. Cô cho rằng điều này là do lâu rồi cô không ở một mình với một chàng trai.
Nói mới nhớ, cô độc thân từ khi sinh ra, cho đến bây giờ vẫn chưa từng yêu ai. Cô không có nhiều bạn thân nam giới, chắc là do ít tiếp xúc với con trai nên mới trở nên như thế này.
Sau khi Đường Kha tự mình suy nghĩ một loạt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đưa nước rửa chén bên phải cho Cận Ngôn.
Bát đĩa cũng không quá nhiều, hai người cùng nhau rửa nên rửa xong rất nhanh. Đường Kha thở dài nhẹ nhõm.
Đang định tiễn Cận Ngôn, anh đột nhiên mở miệng nói: "Phải rồi, em muốn xem phim không?"
Đường Khả sửng sốt, tò mò ngẩng đầu nhìn anh: "Hả? Phim gì?"
Cận Ngôn nói tên phim, cười khẽ: "Nghe nói phim này khá hay, em có muốn xem không?"
Cận Ngôn ngồi trên ghế sô pha, tay áo vừa xắn lên còn chưa bỏ xuống, vài sợi tóc rơi trên trán, trông không hề lạc lõng mà còn có chút gợi cảm.
Đường Kha không thể không thừa nhận, Cận Ngôn đẹp trai đến mức khiến người ta phải mềm lòng.
Mà bộ phim kinh dị Mỹ anh đang nói đến là bộ phim cô luôn muốn xem nhưng lại ngại xem một mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Kha quả thực có chút động tâm, bên tai luôn có người xấu giật dây: Tiến lên, tiến lên.
Đường Kha cảm thấy đầu óc quay cuồng vì ồn ào, nên chỉ thấp giọng đồng ý: "Ừm... Tôi muốn xem."
Cô hoàn toàn quên mất lá cờ mình đã cắm: Tối nay phải đi ngủ sớm.
Cận Ngôn cười cười, ngồi dậy trên ghế sô pha, tay áo bị kéo xuống, thấy cô hơi nhướng mày: "Vậy chúng ta đi thôi."
Đường Kha gật đầu, thu thập đơn giản một chút, sau đó cùng Cận Ngôn ra cửa. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, tất cả đèn đường đều bật sáng, trên đường vẫn còn rất nhiều người đi bộ tới lui.
Đường Kha nhớ ra điều gì đó, hỏi: "À đúng rồi, bộ phim này còn vé sao? Lỡ chúng ta đến nơi mà hết vé thì sao?"
Cận Ngôn đi phía trước dần dần giảm tốc độ, đi sóng vai với Đường Kha, lắc lắc điện thoại trong tay: "Tôi đã mua vé trên ứng dụng rồi, lúc này chắc không có nhiều người xem phim đêm đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!