Sửng sốt mấy giây, Đường Kha vừa xấu hổ vừa hoảng sợ lùi lại hai bước, gần như không thèm ho nữa.
Đôi mắt ôn nhuận của Cận Ngôn rơi vào chiếc bình chữa cháy màu đỏ bắt mắt khác thường trên tay cô, anh vô thức giảm âm lượng xuống.
Giọng nói cũng có chút dịu dàng: Em đang làm gì vậy?
Đường Kha một tay cầm bình cứu hỏa, tay còn lại dụi dụi đôi mắt cay cay, nói:
"Bên nhà anh có mùi khét, tôi ở trong nhà cũng có thể ngửi thấy, thậm chí còn có khói bốc ra nên tôi tưởng là cháy..."
Nói đến đây, Cận Ngôn tự nhiên hiểu ra,
"Vậy nên... Em mang theo bình cứu hỏa đến đây là muốn giúp tôi dập lửa đúng không?" Anh cảm thấy cô gái này thật tốt bụng, nhưng nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của cô, anh không khỏi bật cười.
Anh giả vờ ho hai tiếng, tiếp tục giải thích:
"Đừng lo lắng, cũng không phải là cháy, chỉ là lúc tôi nấu ăn không chú ý đến nhiệt độ, vô tình làm cháy bếp."
Đường Kha lại khẩn trương đứng lên nói:
"Nghiêm trọng như vậy sao? Hiện tại lửa thế nào?"
Cận Ngôn thấy vậy vội vàng nói:
"Yên tâm, không phải vấn đề gì lớn, tôi đã dập lửa rồi, cho nên mới mở cửa thông gió, không ngờ lại để cho em lo lắng vô ích, thật sự xin lỗi."
Không sao là tốt.
Đường Kha nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. trạng thái khẩn trương buông xuống, tay chân như nhũn ra, suýt nữa không thể cầm được bình chữa cháy.
Đôi mắt sắc bén của Cận Ngôn tự nhiên chú ý đến chi tiết này, anh nhanh chóng cầm bình cứu hỏa đi đến lối đi an toàn trên cầu thang, đặt đồ vật lại chỗ cũ rồi về nhà.
Anh không hề biết Đường Kha vẫn đứng đó, đôi má hồng hồng đã đỏ bừng, cô ảo não vì mình đã làm ra loại chuyện lớn như vậy, thậm chí còn cầm bình cứu hỏa xông vào.
Chỉ nghĩ đến tình huống đó thôi cũng khiến cô cảm thấy mất mặt. Chẳng trách vừa rồi Cận Ngôn kinh ngạc nhìn cô, cho dù ai trông thấy một người cầm bình chữa cháy trên tay, mặt mũi tràn đầy dữ tợn lao vào nhà mình đều sẽ cảm thấy kỳ quái.
LattesTeam
Càng nghĩ càng xấu hổ, Đường Kha hận không thể dúi đầu vào cát, giờ khắc này làm một con đà điểu cũng có thể xem như là một chuyện tốt.
Cho nên, cho đến khi Cận Ngôn quay lại, Đường Kha vẫn giữ nguyên tư thế lúc anh rời đi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, không nhúc nhích.
Cận Ngôn buồn cười, gọi cô:
"Đường Kha, đã không sao rồi."
Ừm. Cô gái trước mặt nhìn xuống đất, không nhìn anh.
Cận Ngôn ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy Đường Kha không dám nhìn thẳng vào mình thật đáng yêu. Anh nhếch khóe môi, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào khuôn mặt trắng sứ của Đường Kha, sau đó chậm rãi nói.
"Dù sao cũng cảm ơn em rất nhiều."
Bọn họ vừa mới quen biết không lâu, Đường Kha đã sẵn lòng, bất chấp an nguy xông vào, chỉ vì giúp đỡ anh.
Cô thực sự là một cô gái rất tốt và tốt bụng.
Sự ấm áp của cô âm thầm chạm đến trái tim Cận Ngôn.
Trong giọng nói của anh có vẻ trịnh trọng cùng chân thành, Đường Kha đương nhiên có thể nghe được, cô sững sờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!