Bởi vì ở ngay bên cạnh, nghĩ rằng chỉ đưa hai thứ thôi, Đường Kha vừa đi ra liền để cửa mở, không nghĩ tới cửa sẽ bị gió đóng lại.
Ban đầu Đường Kha nhìn trúng căn hộ này vì nó có thiết kế hành lang, mùa hè chỉ cần mở cửa sổ là đủ mát. Không ngờ vì thiết kế này mà cô bị nhốt ở ngoài, có nhà nhưng không thể về.
Cô thò tay vào túi, phát hiện trên người không có điện thoại hay chìa khóa, thật xui xẻo.
Đường Kha đứng ở cửa cười khổ, vô thức đưa tay vuốt vuốt mi tâm.
Xem ra bây giờ cô chỉ có thể đến nhà Cận Ngôn ngồi một lúc.
"Ừm... Tôi không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả chìa khóa và điện thoại. Tôi có thể vào ngồi trong nhà anh một lát không?"
Bởi vì xấu hổ, giọng nói của Đường Kha nhỏ như chim non vừa chào đời, rất nhỏ và yếu ớt.
Vào đi. Cận Ngôn gặp tình huống này có chút muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, đưa tay ra mời, vừa vặn cho Đường Kha một bậc thang đi xuống.
Gò má của người sau hơi nóng lên, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể đi theo anh.
Sau khi vào trong, Cận Ngôn lấy một đôi dép lê trong tủ ra.
"Cái này mới, chưa từng xỏ."
Cám ơn...
Đường Kha thay dép lê đi theo Cận Ngôn, không dám nhìn chung quanh. Đưa cô đến ghế sô pha ngồi xuống, Cận Ngôn xoay người lại đi vào phòng bếp, hình như đi rót nước.
Đường Kha vừa định nói không cần phiền toái, nhưng người bên trong đã đi ra.
Uống chút nước đi. Cận Ngôn đặt cốc nước thủy tinh trong suốt trong tay lên bàn trà.
Cám ơn.
Cận Ngôn bất đắc dĩ cười nói,
"Hôm nay em đã nói cảm ơn với tôi rất nhiều lần."
Đường Kha đan hai tay, đôi mắt to ngấn nước ngây thơ nhìn Cận Ngôn, dường như đang nói thầm với anh, tôi thực sự nên cảm ơn anh.
"Em ngồi một lát đi, tôi sẽ gọi cho công ty quản lý tài sản." Cận Ngôn nói với cô xong liền lấy điện thoại ra gọi, đầu bên kia mãi mới kết nối, có lẽ họ cũng rất bận rộn.
Đường Kha ngồi cầm cốc nước trong tay, không lạnh cũng không nóng, vừa phải. Cô không thể không nghĩ, Cận Ngôn thực sự là một người rất chu đáo, anh biết con gái uống nước đá không tốt vậy nên dù ngày nắng nóng nhưng anh không thêm đá cho cô.
"Được được, lát nữa sẽ tới ngay đúng không? Ừm, tòa A, 2001."
Cận Ngôn nói ngắt quãng với đối phương, giọng nói trầm thấp mà nhu hòa, rất nhã nhặn, không nóng không vội. Đường Kha bỗng nhiên tò mò về nghề nghiệp của anh.
Chỉ trong chốc lát, anh cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với Đường Kha:
"Quản lý tài sản nói công nhân bên đó đang bận, có lẽ phải mất một lúc mới mở được khóa."
Đường Kha tỏ vẻ đã hiểu,
"À à, vậy cũng được, làm phiền anh rồi."
"Nếu tôi thấy phiền phức thì đã không chủ động mời em vào nhà." Cận Ngôn cười cười, đi tới ghế sô pha đối diện ngồi xuống, tay nâng cốc nước, uống hai ngụm, hầu kết của anh lăn lên lăn xuống.
"Anh sống ở đây lâu chưa? Tôi thấy anh khá quen thuộc với công ty quản lý tài sản." Đường Kha không hiểu vì sao lại không thích những giây phút im lặng khó xử giữa mình và Cận Ngôn nên tìm chủ đề khác.
"Không lâu lắm, chắc được một năm rưỡi. Cách quản lý ở đây thân thiện hơn nên tôi quyết định mua nhà ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!