"Cảm ơn anh đã đến đón tôi."
Đường Kha ngồi ở ghế phụ, đỏ mặt nhìn người đàn ông bên cạnh. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô trong veo và sáng ngời, như ẩn chứa những giọt nước lấp lánh.
Lúc đèn đỏ, Cận Ngôn quay đầu nhìn cô gái, trái tim anh như tan thành vũng nước suối.
Biểu cảm của cô khiến anh có cảm giác giống như toàn bộ ánh sáng trong vũ trụ đều hội tụ lại trên gương mặt cô, lúm đồng tiền nhỏ xinh như chứa đầy rượu vang say nồng, khiến anh chỉ muốn chìm đắm trong đó mãi mãi.
"Tiểu Kha, giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn đâu." Cận Ngôn như tỉnh lại từ cơn mê, cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc,
"Nếu em còn nói cảm ơn, tôi sẽ giận đấy!"
Xin... Xin lỗi anh. Đường Kha hoảng hốt ngồi thẳng lên, cô muốn giải thích, nhưng khi ngước mắt lên, cô lại thấy trong mắt Cận Ngôn ẩn chứa ý cười,
"Đáng ghét, anh đừng giả vờ giận để doạ tôi chứ."
"Tiểu Kha, đừng căng thẳng, tôi chỉ đùa em thôi mà." Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Cận Ngôn bật cười, quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Đường Kha bĩu môi, nhưng trái tim đang căng thẳng của cô cũng đã được dịu lại. Cô dựa vào ghế, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang lùi về sau, nhưng tâm trí thì đã bay đến chỗ người đàn ông bên cạnh.
Ánh nắng bên ngoài rực rỡ sắc vàng, bầu trời xanh ngắt, dường như toàn bộ thành phố đang ngập tràn sự ấm áp và quen thuộc.
Một giọng nói ấm áp vang lên, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua bên tai.
Đường Kha ngơ ngác nhìn Cận Ngôn bên cạnh. Nụ cười của anh tựa như tuyết tan đầu xuân, thuần khiết mà rạng rỡ,
"Tiểu Kha, chúng ta đến nơi rồi."
Hả? Lúc này Đường Kha mới bừng tỉnh. Sau khi nhìn quanh, cô nhận ra chiếc xe đã đỗ ở trước cửa chung cư. Cô ngượng ngùng gãi mũi, chuẩn bị tháo dây an toàn để xuống xe.
Thế nhưng, khoá an toàn không thể mở ra được.
Đường Kha nhăn mặt, càng luống cuống càng không thể mở được.
Nhưng tình huống này cũng không kéo dài lâu. Một bàn tay thuộc về một người đàn ông vươn tới, đặt lên khoá dây an toàn, đồng thời vô tình chạm vào ngón tay của Đường Kha.
Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp, gò má Đường Kha bỗng đỏ lên, sau đó cô vội vàng rút tay lại như bị điện giật.
Cận Ngôn không khỏi cười khẽ.
Ngón tay trắng muốt của anh chỉ nhấn vài cái đã mở khoá an toàn thành công.
"Ừm... cảm ơn anh, tôi về trước nhé." Giọng Đường Kha nhỏ như tiếng chim non:
"Anh mau đậu xe ở bãi đậu xe đi."
LattesTeam
Nói xong, cô không đợi Cận Ngôn trả lời mà vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô gái chạy vội, Cận Ngôn thu ánh mắt lại, cúi đầu mỉm cười.
Vẻ mặt của anh vừa dịu dàng vừa như phát sáng.....
Về đến nhà, Đường Kha lập tức chạy vào phòng ngủ, nằm úp mặt xuống chiếc giường lớn, lăn lộn vài vòng trên giường với gương mặt hạnh phúc.
Quả nhiên, không nơi nào bằng nhà mình!
Cô lấy điện thoại ra xem, pin chỉ còn 10%. Đường Kha đứng dậy, định mở vali lấy dây sạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!