Chương 18: (Vô Đề)

Nhật Bản, Tokyo, Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố.

Đường Kha mặc một chiếc váy đen, đứng trong bảo tàng quan sát dòng người qua lại xung quanh. Mọi người đều ăn mặc sang trọng, trong đó có một số gương mặt quen thuộc mà Đường Kha biết.

Một người phục vụ bưng khay tiến đến gần cô, hơi cúi đầu và đưa cho cô một ly sâm panh. Đường Kha nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, vị trái cây hòa quyện với hương rượu thơm ngát, mát lạnh, độ chua vừa phải lan tỏa trong miệng, không dễ gì phai đi.

Rượu sâm panh được phục vụ tại triển lãm nghệ thuật đều là loại thượng hạng, hương vị không thể chê đi đâu được.

"Cháu là... Đường Kha phải không?" Một giọng nữ ôn hòa, thân thiện vang lên từ phía sau, Đường Kha quay người lại, cô ngạc nhiên đến mức suýt làm rơi chiếc ly trong tay.

"Nghệ... Nghệ nhân Dương?" Đường Kha nhìn thần tượng từ nhỏ của mình, nói lắp bắp.

"Không ngờ tôi có thể gặp được cháu ở đây." Nghệ nhân Dương mỉm cười. Dù đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng bà vẫn không hề mang nét già nua, mà khuôn mặt luôn toát lên vẻ hiền hòa, nhân hậu.

"Dạ... Ngài biết cháu ạ?" Đường Kha thận trọng hỏi. Vì hồi hộp nên lòng bàn tay cô đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Đương nhiên rồi.

Nghệ nhân Dương dịu dàng nhìn cô,

"Cháu là Đường Kha, là thợ thêu thiên tài nổi tiếng trong nước, còn được gọi là người kế nhiệm của tôi."

"Không dám, không dám ạ."

Nghe nghệ nhân Dương nói vậy, Đường Kha vội vàng xua tay,

"So với ngài, cháu vẫn còn kém xa ạ."

"Không cần phải khiêm tốn như vậy, tôi đã xem qua các tác phẩm của cháu, kỹ thuật rất điêu luyện." Nghệ nhân Dương không tiếc lời khen ngợi,

"Cháu còn trẻ mà đã đạt đến trình độ này thì thật sự là rất hiếm có."

"Cảm... cảm ơn lời khen của ngài. Cháu sẽ tiếp tục cố gắng ạ." Mặt Đường Kha đỏ bừng.

Không phải ai cũng có cơ hội được thần tượng của mình khen ngợi. Đường Kha cảm thấy đây là một trải nghiệm tuyệt vời, như thể cô sắp bay lên trời vậy.

"Nghệ nhân Dương, đã lâu không gặp."

Một người đàn ông trung niên mặc vest bước tới, bắt tay với nghệ nhân Dương, trên môi nở nụ cười lịch sự.

"Đã lâu không gặp, ông Inoue."

Nghệ nhân Dương mỉm cười gật đầu.

"Đúng rồi, vị này là...?" Inoue hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Đường Kha, cảm thấy có hơi tò mò.

"Để tôi giới thiệu, đây là Đường Kha, một thợ thêu thiên tài nổi tiếng ở Trung Quốc." Nghệ nhân Dương nở nụ cười dịu dàng,

"Đường Kha, đây là ông Inoue, chủ tịch của Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế lần này."

"Xin chào, ngài Inoue."

Không ngờ người đàn ông trước mặt lại là chủ tịch của Triển lãm Nghệ thuật, Đường Kha hơi bất ngờ rồi nhanh chóng đưa tay ra.

"À, thì ra đây là cô Đường Kha."

Inoue mỉm cười bắt tay lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc,

"Tôi đã từng xem bức 'Đường Cung Thị Nữ' do cô Đường thêu tại triển lãm ở Paris, thật sự rất đẹp. Nhưng tôi không ngờ cô lại trẻ như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!