Chương 13: Ăn chung thìa.

Sau vài ngày, cuối cùng kỳ kinh nguyệt của Đường Kha cũng kết thúc.

Sáng sớm, Đường Kha thức dậy, không ngủ được cũng không muốn dậy, cô quấn chăn ngồi dậy, xem bộ phim truyền hình Mỹ mùa mới nhất trên iPad.

Trong đó có một nam diễn viên châu Á rất điển trai, vai diễn đáng yêu, thời gian xuất hiện cũng khá nhiều. Đặc biệt là đôi lông mày và đôi mắt của anh ấy có phần giống với Cận Ngôn.

Đường Kha tua nhanh các tập phim, chỉ tập trung vào phần diễn của nam diễn viên này, thậm chí còn không để ý đến diễn biến của cốt truyện.

Ai ngờ, đến tập cuối, nhân vật đó lại bị b.ắ. n chết. Đường Kha chán nản, đặt iPad sang một bên.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ chiều. Từ lúc thức dậy đến giờ, cô chỉ ôm chiếc iPad và không hề rời khỏi giường.

Ngay cả bữa trưa cũng chỉ giải quyết bằng vài cái bánh quy.

Cốc cốc. Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Giờ này là ai vậy nhỉ? Cô đâu có đặt đồ ăn...

Đột nhiên, Đường Kha nghĩ đến điều gì đó. Cô nhanh chóng xuống giường, xỏ đôi dép có hình mèo rồi chạy ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra.

Người đàn ông đứng bên ngoài cao lớn, mặc áo sơ mi màu hoa oải hương và quần âu đen, giản dị nhưng không hề đơn điệu. Khi anh mỉm cười nhìn cô, Đường Kha cảm thấy trong lồng n.g.ự. c mình như có hàng triệu pháo bông nổ tung.

Cô ngây ngốc nhìn anh đến nỗi quên mất mình định nói gì.

Tiểu Kha? Cận Ngôn thử gọi tên cô.

Lúc này Đường Kha mới tỉnh mộng, cô ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng:

"Cận Ngôn, xin lỗi, vừa rồi tôi phân tâm quá."

Không sao.

Cận Ngôn mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở trang phục của cô gái.

Cô vẫn mặc đồ ngủ, rất rộng rãi, cổ áo cũng hơi rộng, xương quai xanh thanh tú hiện rõ.

Với chiều cao của mình, nếu Cận Ngôn hạ ánh mắt xuống thấp hơn một chút, anh có thể nhìn thấy phần n.g.ự. c trắng ngần của cô gái.

Dừng lại, dừng lại!

Cận Ngôn đỏ tai, anh vội vàng buộc mình phải nhìn đi chỗ khác.

Lúc này Đường Kha cũng nhận ra mình đang đứng trước mặt Cận Ngôn trong bộ đồ ngủ mỏng manh. Nhiệt độ trên mặt lập tức tăng cao, Đường Kha đỏ bừng như sắp nổ tung, cô cúi đầu, không dám nhìn người đối diện.

"Ừm... anh vào trước đi, tôi đi thay quần áo..." Cô nhỏ giọng nói, sau đó quay người chạy vào phòng ngủ.

Cận Ngôn vẫn đứng đó, không biết nên cười hay nên khóc.

Sau khi mở tủ tìm một chiếc áo phông trắng và chân váy jean để thay, Đường Kha mới bước ra khỏi phòng ngủ.

"Tiểu Kha, em mới dậy à?"

Cận Ngôn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ hai mươi lăm.

"Tôi dậy từ sáng nhưng chỉ nằm trên giường xem phim." Đường Kha ngượng ngùng sờ chóp mũi,

"Vừa xem xong thì anh tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!