Với Tạ Thần Ninh, ta chẳng còn tâm trí để nổi giận nữa.
Chỉ cảm thấy nực cười.
Bách tính có thể chẳng hay tin Tướng quân phủ sắp thành thân với một vị cô nương họ Thẩm nào đó.
Nhưng trong triều, phần lớn quan lại đều đã nhận được thiệp hỉ.
Dù Mạnh Dực không gửi thiệp đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, song nếu Tạ Thần Ninh chịu khó dò hỏi lấy một câu, hắn át hẳn sẽ hay.
Người sẽ bước lên kiệu hoa ngày mồng Tám ấy – chính là ta.
Vậy mà hắn vẫn tin rằng ta sẽ quay về, thay hắn chủ trì hôn lễ với Lạc Lăng Sương?
Ta chẳng buồn để tâm đến những lời hắn nói.
Vẫn theo kế hoạch cũ, thu xếp hành trang chuẩn bị lên đường về Nam Cương.
Chỉ là, mỗi lần ra khỏi cửa, chẳng hiểu sao lại cứ tình cờ chạm mặt Tạ Thần Ninh.
Hắn không tới gây sự, cũng chẳng nói năng gì.
Khi thì đứng từ xa, ánh mắt lạnh nhạt rồi xoay người bỏ đi.
Khi thì lướt ngang qua, vẻ mặt thản nhiên đến mức không buồn liếc ta một cái.
Ta cũng mặc.
Chỉ là... thỉnh thoảng nhớ về năm đầu tiên hắn trở nên lãnh đạm.
Hắn bảo ta phiền.
Từ thư phòng đuổi ra tiền sảnh, rồi từ tiền sảnh lại đuổi ra hậu viện.
Mỗi lần ta vừa lọt vào mắt hắn, sắc mặt hắn lại tối sầm, lạnh nhạt đến lạ.
Ta biết hắn giận, liền dỗ dành:
"Phu quân nói thiếp sai chỗ nào, thiếp sẽ sửa."
Hắn khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu ta, giọng dịu dàng:
"Thanh Y chẳng có gì sai cả. Là ta mải công vụ, nên lơ là nàng."
"Chỉ cần nàng ngoan một chút, nghe lời ta là được.
"Tựa gần mà xa, mơ hồ như khói sương. Một tay tát, một tay ban kẹo, như đang dạy dỗ một sủng vật. Rất nhanh, mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng. Ngày thành thân cũng gần kề. Theo tục lệ, trước ngày đại hôn, tân lang và tân nương không được gặp nhau. Vậy nên mấy hôm nay, Mạnh Dực không đặt chân đến Thẩm gia. Cho đến đêm trước hôn lễ. Cửa sổ"cộc cộc
"hai tiếng, mở hé ra một khe nhỏ. Lần này không phải một con rối chui vào... mà là một cái đầu người. Ta ngẩn ra trong chốc lát, sau đó bật cười thành tiếng."Sao chàng không đi cửa chính? Thật sự muốn trèo cửa sổ vào à?
"Ta định mở hẳn cửa cho Mạnh Dực. Hắn lại ngăn ta. Ánh mắt ấy, ta rất hiếm khi nhìn thấy—trong vắt, sáng bừng như sao. Hắn hỏi:"Ta thật sự sắp cưới nàng sao?"
Ta gật đầu: "Phải rồi."
Hắn hỏi tiếp: "Nàng thật sự sắp gả cho ta?"
Ta vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
"Tiểu gia… không, không đúng! Ta hiểu rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!