Chương 13: (Vô Đề)

PHIÊN NGOẠI I – SAU KHI THÀNH THÂN

Nửa năm kể từ ngày kết tóc se tơ, ta cùng Mạnh Dực vẫn chưa từng viên phòng.

Hắn chưa từng đề cập, còn ta… cũng lấy cớ giữ lễ, không tiện mở lời.

Tới tiết Nguyên đán năm ấy, Mạnh Dực phụng chỉ hồi kinh, ta theo cùng trở về Tướng quân phủ.

Kỳ thực, hai người chúng ta đã quen cảnh chung giường chung chăn, ngày tháng trôi qua cũng xem như êm ả.

Chỉ là — Tạ Thần Ninh cứ dăm hôm ba bữa lại xuất hiện trước mặt ta.

Hắn cùng Lạc Lăng Sương vẫn chưa cử hành hôn lễ, ngay cả danh phận thiếp thất cũng chưa từng ban cho.

Nghe đồn hiện nay, nàng ấy không còn trốn đi, mà là thường xuyên toan tìm đường chết.

Chỉ cần một lời trái ý, liền hoặc đòi nhảy sông, hoặc dọa treo cổ tự tận.

Nói cho cùng, không có Tạ Thần Ninh, nàng ấy chẳng màng sống tiếp.

Ngày đầu tiên chúng ta hồi kinh, đã bắt gặp nàng ta tay ôm bụng lớn, đứng chênh vênh bên thành hào:

"Ngày nào chàng cũng thần hồn điên đảo, chẳng lẽ còn mong mỏi ả tiện nhân ấy quay về?"

"Ả ta nay đã gả cho người khác, là thê tử chính thất, đã phản bội chàng rồi!"

"Nếu chàng còn dám nhìn ả thêm một lần, thiếp c.h.ế. t cho chàng xem!

"Rốt cuộc, nàng ta trượt chân thật, rơi xuống lòng sông băng lạnh. Hài nhi không giữ được, mạng nàng cũng suýt chẳng còn. Từ đó, Tạ Thần Ninh thường xuyên lẩn khuất ngoài Tướng quân phủ. Không dám đường đường chính chính vào trong, mà chỉ quanh quẩn bên bức tường sát sương phòng của ta, như bóng ma lúc ẩn lúc hiện. Ta kinh hãi không yên, nảy ý định đổi phòng. Mạnh Dực nghe xong, hừ một tiếng:"Tiểu gia ta lại phải sợ hắn chắc?

"Thế là bắt đầu vở diễn kinh người. Nửa năm sớm chiều kề cận, ta tự nhận đã hiểu hắn bảy tám phần. Thế mà vẫn không ngờ được, hắn lại diễn đến mức ấy."A… phu quân… nhẹ chút thôi…"

"Phu quân… đừng mà…"

"Phu quân… nhanh… nhanh nữa…

"Giọng cao đến kinh người, câu từ ám muội, thốt ra tựa như thật. Nghe tới mức mặt mũi ta nóng ran, hận không thể đào lỗ chui xuống. Ta vừa giận vừa xấu hổ, bảo hắn dừng lại. Hắn lại lắc đầu:"Phải vậy người ta mới tin ta thật sự… đủ thực lực!

"Ta hết cách, chỉ đành ôm lấy đầu hắn, hôn lên môi để bịt miệng. Hắn lập tức nín bặt. Một khắc sau, mặt đỏ tới mang tai:"Nương tử… hôn thêm lần nữa được không?

"Ánh mắt hắn đen nhánh như nước mực, long lanh như sao đêm. Ta không đành lòng cự tuyệt, khẽ đặt thêm một nụ hôn. Kết quả, liền bị hắn thừa cơ xoay chuyển cục diện, đảo khách thành chủ. Từ ấy, chẳng còn ai dám nghi ngờ"thực lực" của hắn nữa.

Tròn một năm thành thân, ta hoài thai cốt nhục của Mạnh Dực.

Biên cương yên ổn đã lâu, hắn dâng tấu xin điều lệnh, đưa ta hồi kinh dưỡng thai.

Chỉ mới nửa năm mà thế sự đã đổi thay đến chóng mặt.

Không còn Lạc Lăng Sương đòi sống đòi c.h.ế. t ngày ngày.

Nghe nói sau khi mất đứa nhỏ, nàng ta tâm thần bất ổn, thường phát cuồng giữa đêm khuya.

Một lần nổi cơn điên, tự tay châm lửa thiêu giường màn.

Người thì chẳng cứu nổi, Hầu phủ cũng chìm trong biển lửa.

Phần lớn gia sản hóa tro bụi, nửa bên mặt của Tạ Thần Ninh bị lửa thiêu, biến dạng kinh hồn.

Từ dạo ấy, hắn cũng không còn lởn vởn ngoài Tướng quân phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!