Năm thứ ba sau ngày kết thành phu thê với Tạ Thần Ninh, hắn nuôi dưỡng một ngoại thất.
Nàng họ Lạc, tên Lăng Sương.
Danh như người — mảnh mai như nhành khô giữa gió đông, phong tư thanh lãnh, cốt cách cao ngạo.
Nàng không chịu vào phủ làm thiếp, song tình thâm ý trọng, chẳng đành rời xa hắn.
Mỗi lần rời hắn đôi ba ngày, nàng liền không chịu nổi, từ trốn khỏi kinh kỳ, lại chạy về bên hắn.
Lần nào cũng vậy, Tạ Thần Ninh đều phát cuồng, sai người tìm khắp chốn, thân chinh đi đón.
Tìm được rồi, hắn lại càng thêm sủng ái, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Tính đến nay, đây đã là lần thứ ba nàng rời khỏi kinh thành —
Vừa vặn đúng vào sinh thần của ta.
"Phu nhân! Hầu gia đi thật rồi ạ!"
Tạ Thần Ninh vừa rời phủ, Xuân Đào đã hối hả chạy vào:
"Người… người không giữ ngài ấy lại sao? Hầu gia chẳng phải đã hứa với người…
"Hắn từng hứa, sẽ ở lại bên ta trong ngày sinh thần mười tám tuổi. Vì lời hứa ấy, ta đã chuẩn bị cả tháng trời. Ta chợt nhớ đến lần đầu gặp Lạc Lăng Sương. Khi ấy, Tạ Thần Ninh vừa theo Thánh Thượng tuần du phương Nam trở về, truyền ra tin có một nữ tử từng cứu mạng hắn. Ta bảo hắn dẫn ta đến tận nơi để tạ ơn. Nàng ngồi trên chiếc xích đu chính tay Tạ Thần Ninh làm, dung nhan như tinh tú mùa hạ, lóa cả mắt người nhìn. Nhưng khi hắn quay đi, nàng cúi đầu khẽ cười bên tai ta:"Thì ra đây là người không được yêu. Vậy mà cũng dám làm Hầu phu nhân sao?"
"Ngươi chắc chắn muốn tranh với ta à?
"Tranh ư? Ta nào có tư cách tranh giành với nàng. ✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó"xứng đáng
"với tiêu chuẩn của page* Ta chỉ mỉm cười, đưa tay thu lại tờ hòa ly trên bàn."Xuân Đào, danh sách của hồi môn của ta… vẫn còn chứ?"
Phụ mẫu mất sớm, của hồi môn ta chẳng thể nói là nhiều, nhưng cũng đủ để dựng nên một mái nhà.
Bấy lâu, ta hết lòng vì Hầu phủ, chẳng phân rạch ròi đâu là của ta, đâu là của hắn.
Ta sai Xuân Đào kiểm lại từng món theo danh sách.
Đêm khuya khoắt, ta lặng lẽ rời phủ, không một lời từ biệt.
Ta bảo quản gia đến soát lại các cửa hiệu mà Hoàng hậu ban cho, chuẩn bị thay người trông nom.
Dặn gia đinh xóa sạch mọi dấu vết từng thuộc về ta —
Nhất là những luống hoa, vạt cỏ mà suốt mấy năm qua ta tự tay vun trồng nơi hậu viện.
Cuối cùng, chính tay ta thu dọn hành lý.
Thực ra, cũng chẳng có bao nhiêu.
Chỉ vài món trang sức mà thôi.
Khối ngọc uyên ương này, là khi Hoàng hậu chọn phò mã cho ta.
Sợ rằng Tạ Thần Ninh chẳng thật lòng, mà ta lại chẳng nỡ cự tuyệt hôn sự, bèn tặng hắn túi hương để thăm dò.
Hắn hồi đáp bằng khối ngọc này.
Đêm đó, ta vui đến trằn trọc suốt canh thâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!