Anh sống trong một tòa thành, em sống trong một cổ trấn
Buổi chiều Cố Trường An cùng Lục Thành đi vào trong miếu.
Lục Thành giống như lần trước, vừa đến đã đi bắt con chuột chạy quanh.
Cố Trường An ngồi xổm dưới cửa mở gói hạt dưa, thứ đồ chơi này không dễ cắn, cậu phải dùng đầu lưỡi cậy nửa ngày mới cắn ra nhân hạt dưa, có khi mất kiên nhẫn mà nhai luôn.
"Miếu này trước đây cũng không thấy nhiều chuột như thế, hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Anh đến đây ở mấy ngày đã dẫn theo thứ gì?"
"Em biết đấy... Anh không nói xạo với em đâu." Lục Thành phủi phủi bụi bặm bám trên người, "Sau khi anh đến, phong thuỷ trong miếu lập tức trở nên tốt hơn, người đến người ở, chuột đến nuôi con.
"Miệng Cố Trường An giật giật, nói tinh tướng là tinh tướng ngay, không có chút phòng bị nào. Lục Thành vừa đi vừa tìm, liếc mắt thanh niên một cái:"Đừng cắn hạt dưa nữa, qua giúp anh đi.
"Cố Trường An không qua, lười di chuyển. Thoáng thấy một bóng hình màu trắng, Cố Trường An nhổ vỏ hạt dưa đứng dậy, quay đầu về phía người đàn ông chạy tới. Từ lỗ mũi Lục Thành nhảy ra một âm thanh:"Chẳng phải nói không qua sao? Lương tâm đau rồi à?
"Cố Trường An ra hiệu cho hắn nhìn về đầu tường phía tây. Thiếu niên mặc trường bào trắng trầm tĩnh đứng ở đó, quần áo bị gió lạnh thổi bay phấp phới, phác hoạ một đường cong duyên dáng giữa không trung. Từ trên trời giáng xuống thì thôi đi, lại còn đứng ở đầu tường, cách xuất hiện đi kèm với hiệu ứng âm thanh. Thiếu niên nhảy mấy cái đến trước mặt Lục Thành, cung kính khom lưng, giọng nói trong trẻo sáng ngời:"Chào thiếu gia."
Cậu duy trì tư thế khom lưng, hơi nghiêng đầu gọi: "Chào Cố tiên sinh.
"Cố Trường An đứng từ góc độ này nhìn, thiếu niên trước mắt không chỉ là phi thường xinh đẹp, lần đó chỉ là nhìn thoáng qua một chút, lần này nhìn từ khoảng cách gần, chính là hoàn mỹ không tỳ vết. Dưới góc trái trường bào trắng của thiếu niên có một hình vẽ chim hồng hạc, trông rất sống động, giống như cái ví ban đầu của Lục Thành. Bầu không khí quái dị khó giải thích, Lục Thành tháo bao tay đặt trên bàn đá, nhàn nhạt nói:"Thập Nhị, cậu bắt con chuột đang chạy chung quanh đi, xong thì vào phòng gặp tôi.
"Dứt lời, hắn liền lôi Trường An vào phòng. Sau lưng mơ hồ có một tầm mắt, Cố Trường An đột ngột quay đầu lại, thiếu niên vẫn giữ động tác kia, cậu vô nghĩa giật dưới khóe miệng. Sau khi vào phòng, Cố Trường An lập tức vùi mình thật sâu vào trong ghế không động đậy, như lão già đã bảy mươi tám mươi. Lục Thành nói:"Anh bảo Thập Nhị quay về một chuyến, lần này cậu ta lại đây mang theo kẹo dẻo đường em thích ăn, đủ để cho em ăn được cả một mùa xuân.
"Cố Trường An không phản ứng. Lục Thành khép cửa lại, tay chống hai bên ghế tựa, cúi người hạ thấp đầu hôn lên mặt thanh niên. Cố Trường An né tránh:"Anh đã nhắc đến thằng nhóc kia với em mấy lần, lần đầu nói cậu ta là người hầu của anh, lần thứ hai nói cậu ta phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của anh, lần thứ ba nói cậu ta là người một nhà của anh, lần thứ tư nói cậu ta là đứa nhóc."
Lục Thành hơi thẳng lưng lên kéo dài khoảng cách với thanh niên, sắc mặt vừa suиɠ sướиɠ vừa mang theo vài phần đùa giỡn, thậm chí còn có chà chà: "Vị chua trong phòng nồng ghê ha.
"Cố Trường An đá hắn một cước. Lục Thành không né tránh cú đá của cậu, cũng không thèm để ý dấu giày trên quần, cưng chiều cười hỏi:"Thoải mái chưa?"
Cố Trường An ngồi xuống chút: "Tại sao trên bộ đồ của cậu ta lại có hình vẽ chim hồng hạc, trên cái ví da lần trước của anh cũng có, có ngụ ý đặc biệt gì sao?"
Lục Thành nói lời kinh người: "Cậu ta chính là chim hồng hạc.Cố Trường An:..."
Lục Thành khều sợi tóc trên trán thanh niên: "Không nhìn ra?"
"Em đây làm sao có thể nhìn ra được." Cố Trường An híp mắt hỏi, "Cậu ta có quan hệ như nào với nhà anh?"
Lục Thành hời hợt: "Gia tộc của cậu ta với nhà họ Lục mà nói, nhìn từ chức trách, có thể xem như là tồn tại giống như thủ hộ linh, đời đời đều thế.
"Cố Trường An ngồi xuống lại, hoá ra là vậy. Điện thoại di động vang lên, Cố Trường An cầm lên bắt máy, đầu kia là giọng Quý Thanh, nói khẩu cung của ba người Diêu Nhạc Nhạc, Lưu Giai Dương, Liễu Ninh đều đã lấy, không phát hiện dị thường. Quý Thanh còn nói:"Cũng đã xử lý xong bên Ngô Phương Hân, chúng tôi trực tiếp liên hệ với cấp trên của cô ấy để giao lại nhiệm vụ công tác cho người khác.
Trước khi Ngũ Khang được tìm ra, để cho tiện bất cứ lúc nào cũng có thể tra hỏi, cô ấy không thể rời đi."
Cố Trường An uể oải hỏi: "Cô ta có biết không?"
Quý Thanh nói: "Chúng tôi đã thông báo, nếu Ngô Phương Hân muốn một lời giải thích hợp lý, cấp trên sẽ chỉ bảo rằng đó là sự sắp xếp công ty lâm thời làm ra, sẽ không dính dáng đến cảnh sát."
"Nhìn xem tiếp theo cô ấy sẽ làm ra hành động gì đi, tôi có phái người giám sát. Trước tiên cứ như vậy, có gì sẽ liên lạc sau.
"Cố Trường An đặt điện thoại qua một bên, giơ tay bóp bóp ấn đường. Lông mày đen mực của Lục Thành nhíu lại:"Trường An, lúc ban đầu anh ngoại trừ hiếu kỳ và hứng thú với em ra, còn có thương hại, sau khi tiếp xúc biến thành đồng cảm, em sống mệt hơn so với anh nhiều."
Cố Trường An nghe ra hàm ý trong lời nói của người đàn ông. Cậu à một tiếng: "Anh tìm được sự an ủi trên người em."
"Đúng thật là thế."
Lục Thành nói, "Anh sống trong một tòa thành, em sống trong một cổ trấn, phạm vi hoạt động lớn hơn so với anh, thế nhưng..."
Cố Trường An nói: "Thế nhưng còn khổ cực hơn so với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!