Ăn giấm rồi
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm kèm theo tiếng mắng của bác gái lầu dưới:
"Tôi đã nói nửa ngày như thế mà cậu còn không thu quần áo ướt sũng đi, thấy tôi già đầu dễ bắt nạt đúng không? Cho cậu mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, chờ tôi đến tìm quản lý bất động sản đi!"
Lỗ mũi Trần Danh bốc khói, vểnh tay hoa lan chỉ tức đến nổ phổi bất bình:
"Đội trưởng Quý, chuyện này cảnh sát các cô không quản sao? Tôi đã nói với cô rồi, chị gái kia không những luôn tới cửa kiếm chuyện mà còn đi nói lung tung khắp nơi, tôi cũng chẳng biết đã bị hắt nước bẩn bao nhiêu lần nữa. Tôi tôi tôi, tâm hồn của tôi bị tổn thương nghiêm trọng."
Quý Thanh đang định nói thì thấy Cố Trường An và Lục Thành không hẹn mà cùng nhìn về phía ban công, nơi đó chẳng có gì cả, cô đứng dậy theo bản năng.
Từ sau khi trải qua án thanh thiếu niên mất tích kia, Quý Thanh đã bắt đầu nghi ngờ liệu rốt cuộc trên thế giới này có tồn tại quỷ hồn hay không, có lẽ là có, ngay bên cạnh họ, chỉ là họ không nhìn thấy mà thôi.
Quý Thanh đi tới nhìn xuống, lầu dưới đã thu chăn về. Cô xem một chút, thật giống như nghe thấy tiếng giọt nước đập vào lan can.
Vậy nên Quý Thanh nhìn hướng lên trên, mấy lầu trên đó đều có phơi đồ, thế nhưng nếu có ai phơi đồ tích nước thì lan can nhà Trần Danh sẽ không phải không đọng lại giọt nào.
Ban ngày ban mặt, Quý Thanh lại có cảm giác sống lưng chảy một lớp mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn về phía trong phòng, cảm thấy xung quanh có một luồng âm khí.
Trước khi ra cửa Cố Trường An đã nhỏ qua ngưu nhãn lệ, mới có thể nhìn thấy cô gái nằm nhoài ngoài ban công, tóc dài thõng xuống lơ lửng giữa khoảng không ngoài lan can, xem bộ dạng là đang sấy tóc.
Lúc bước vào không nhìn thấy, chẳng biết nhảy ra từ đâu.
Ngay lúc này, cô gái đột nhiên quay đầu, tóc dài ngăn trở mặt, đôi mắt xuyên qua sợi tóc nhìn về.
Cố Trường An phản xạ có điều kiện lui ra sau lưng Lục Thành.
Lục Thành kéo Cố Trường An vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, khoá trái.
Cố Trường An xoa xoa da gà nổi trên cánh tay. Cậu vừa mới ngẩng đầu chuẩn bị mở miệng đã thấy cô gái bay xuyên cánh cửa đi vào.
Cô gái đối diện với Cố Trường An, nửa người thò ngoài cửa, dáng vẻ vô cùng kinh hoảng.
Cố Trường An giật giật miệng, cô gái à, cô hoảng loạn cái gì, lúc này người cần phải sợ sệt là tôi mới đúng chứ?
Lục Thành ngẩng đầu: "Vô đây.
"Cô gái lúc này mới bay vào trong phòng, tìm một góc tĩnh vắng dừng lại, cơ thể còn đang run lẩy bẩy. Trước mặt Cố Trường An là mái tóc dài rối tung, cậu xoa xoa da gà lại nổi lên, không chịu được nói:"Cô gái à, cô không thể vén tóc ra sau sao?"
Cô gái nghe lời vén tóc chắn trước mặt đi, lộ ra gương mặt xám trắng, con mắt đỏ ngầu.
Cố Trường An hít một hơi, có vén lên hay không hình như không có ảnh hưởng gì.
Cô gái tên là Tiểu Hồng, vốn dĩ đã sống ở đây. Cô khi còn sống là một con cú đêm, đồng hồ sinh học rối loạn, ngày đêm điên đảo, đêm thức ngày ngủ. Có một rạng sáng sau khi cô đã thức liên tục mấy đêm, sau khi ăn no liền đi tắm nước nóng, tắm rất lâu, xong cô ra ban công sấy tóc.
Kết quả đột quỵ rồi đột tử, chết rồi bị nhốt ở chỗ này, không có cách nào thoát ra.
Chuyện từ rất nhiều năm trước.
Người là đột tử, không phải là hành hạ đến chết, không gây nên bao lớn, hơn nữa nhịp điệu cuộc sống của mọi người nhanh, bệnh hay quên nặng, dần dần cũng không còn nhắc lại.
Chủ nhà trọ sửa căn phòng lại lần nữa, cho thuê như thường.
Mỗi hộ gia đình ở đây đều ăn uống ngủ nghỉ ngay dưới mắt Tiểu Hồng. Cô nói ban đầu mình vẫn có hơi tò mò đối với việc riêng tư của người khác, sau đó không muốn xem nữa, cảm thấy vô vị. Bản thân chẳng có một ai để trò chuyện, nhìn cũng chả có tác dụng gì.
Cho nên lúc thường cô đều nhắm mắt, tận lực không ngó tới.
Chủ động khai báo xong, Tiểu Hồng cúi thấp đầu, cơ thể đơn bạc gầy yếu còn đang run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!