Dám nhìn nữa ông đây gϊếŧ mày
Cố Trường An nấu cá lóc cũng như lúc làm mấy món ăn trước đấy, đều là chiếu theo công thức mà làm, điểm bất đồng duy nhất là lần này cậu dụng tâm.
Lúc món canh cá lóc hoàn thành, căn bản cũng không khác mấy với miêu tả trên công thức, vị thơm nồng nặc.
Thời điểm Lục Thành ăn canh, Cố Trường An ngồi bên cạnh nhìn hắn, như đứa học sinh tiểu học thấp thỏm bất an chờ được cha mẹ tuyên dương.
Miệng vừa hạ xuống, sâu trong nội tâm Lục Thành dâng trào một cảm xúc khó tả. Đầu lưỡi hắn phi thường nhạy cảm, lúc này nếm món canh cá, có thể nếm ra được bao nhiêu tâm tư cùng tinh lực thanh niên đã tập trung vào khi nấu.
Cố Trường An chờ nửa ngày cũng không đợi được phản ứng. Cậu thiếu kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Vị thế nào."
Lục Thành mở miệng nói: "Không tồi."
Cố Trường An không hài lòng liếc mắt: "Chỉ là không tồi?"
Lục Thành nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên, ánh mắt chòng ghẹo: "Thế em muốn đánh giá như nào?"
Cố Trường An đổi cách hỏi trực tiếp hơn: "Chấm mấy điểm?"
Lục Thành nói: "Chín trên mười."
Sắc mặt Cố Trường An cực kỳ khó coi: "Tại sao không phải là một trăm?"
Lục Thành không trả lời mà giải thích lý do tại sao lại là chín trên mười: "Nấu nướng được tám phần, một phần là nhờ tâm ý em bỏ vào.
"Ồ, nghe rất có logic, Cố Trường An không nói hai lời lập tức bưng canh cá đi. Lục Thành cản hành động của thanh niên, giọng điệu dỗ trẻ con nói:"Được rồi, cho em một trăm."
Khoé miệng Cố Trường An hơi vểnh lên, giả bộ không vui cười nhạo một tiếng: "Chậm rồi, em đã bực mình.
"Sau đó Cố Trường An bảo Ngô Đại Bệnh chấm điểm cho cậu. Ngô Đại Bệnh nói sáu mươi, xong nhìn sắc mặt cậu, liền nhanh chóng bỏ thêm mười điểm:"Canh cũng ổn, chỉ là bỏ hơi nhiều tiêu, uống vào xót họng.
"Cố Trường An tháo kính xuống ngồi trên băng ghế nhỏ, trông như đã bị đả kích, tâm tình vô cùng phiền muộn. Ăn đồ của bản thân mình nấu sẽ tự nhét thêm một bộ lọc, cho rằng vô cùng xịn xò, nhưng thực chất lại cực kỳ bình thường. Lục Thành nói phóng đại lên, Đại Bệnh là nói thật, trong hồ cá không bay ra lời nói dối của cậu. Ngô Đại Bệnh có chút chân tay luống cuống, cậu ta ngốc nghếch an ủi:"Trường An, anh thật sự đã rất nỗ lực. Em cũng không nghĩ anh có thể..."
Cố Trường An mở miệng cắt ngang: "Bắt đầu từ ngày mai, mày dạy Lục Thành nấu cơm."
Ngô Đại Bệnh: "Dạ?"
"Anh suy nghĩ tỉ mỉ một chút, anh thật sự không có thiên phú về phương diện nấu nướng, Lục Thành có, mày thu anh ấy làm học trò đi."
Cố Trường An đeo mắt kính một lần nữa, híp mắt cười, "Đừng nói cái gì mà mày vẫn có thể nấu cơm cho anh, sau này mày lập gia đình, sẽ có nơi mình muốn chăm sóc, phía bên anh cứ để Lục Thành lo là được.
"Ngô Đại Bệnh nghe vậy sửng sốt một chút. Cậu cúi đầu, tay gãi gãi gáy, chần chừ nói:"Nhưng Lục tiên sinh sẽ không học đâu."
Cố Trường An tràn đầy tự tin: "Anh đi nói, mày chỉ cần quan tâm dạy dỗ.
". Lục Thành đi vệ sinh xong ra ngoài, thiếu chút nữa đã va phải Cố Trường An. Hắn nhìn người nọ, thấy sai sai, lập tức đề phòng, lỡ như có tình huống đột ngột phát sinh thì cũng kịp thời làm ra biện pháp đối phó."Em đứng đây làm gì?
Ngửi mùi thối?"
Cố Trường An không trả lời mà hỏi lại: "Đau bụng?"
Lục Thành đi về phía trước: "Không có."
Cố Trường An kéo người đàn ông lại, híp mắt chăm chú nhìn sang, giọng điệu bình tĩnh: "Xạo."
Lục Thành cúi chếch đầu cho cậu ánh mắt "Biết rồi còn hỏi
". Cố Trường An lắc đầu nói:"Dạ dày của anh mảnh mai hơn so với em tưởng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!