Chương 41: (Vô Đề)

Đã hôn môi rồi

Mẹ Bạch vội vàng trở về gọi điện cho con trai, đầu kia cúp máy, bà đang định gọi lại thì người đã bước vào cửa.

Bạch Nghiêm Tu thoạt nhìn đã không nghỉ ngơi mấy ngày trời, mạch máu che kín mắt, quần áo có vài dấu vết màu nâu đậm như là máu đông, anh tháo đôi giày bẩn vứt sang một bên thay dép lê đi về đại sảnh.

Mẹ Bạch sợ hãi chạy lên trước: "Nghiêm Tu, con làm sao vậy?"

Trên gương mặt của Bạch Nghiêm Tu có sự mỏi mệt hằn sâu: "Con lên lầu ngủ một giấc."

Mẹ Bạch nhìn theo bóng lưng lên lầu của con trai, lo lắng thở dài nói: "Nghiêm Tu à, nếu công việc vất vả quá thì đừng làm nữa, trở về kế thừa sản nghiệp của ba con đi.

"Không có tiếng đáp lại. Quản gia bảo người hầu mang đôi giày ở cửa đi tẩy rửa sạch sẽ, y khom người hỏi:"Phu nhân, nấu súp cho đại thiếu gia chứ ạ?"

"Nấu đi, bồi bổ thằng bé một chút."

Mẹ Bạch ôm lấy con mèo bên chân vuốt vuốt lông. Bà vẫn luôn không biết con trai làm nghề gì, chỉ biết là một cán bộ, Lão Bạch cũng không cho hỏi, nói là một ngành đặc biệt, còn nói cái gì mà phụ nữ thì đứng có xen vào.

Ngành đặc biệt, rốt cuộc là đặc biệt chỗ nào đây...

Mẹ Bạch thở dài, con trai không hài lòng với sự nghiệp, tình cảm cũng không hài lòng, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt.

Cũng không biết Trường An đang nghĩ gì.

Cố Trường An đứng trước giường Lục Thành đột nhiên hắt xì một cái.

Trên mặt Lục Thành ẩm ướt, gân xanh trên thái dương hắn thình thịch nhảy loạn: "Cậu đặc biệt chạy đến đây nhổ nước miếng lên mặt tôi?"

Cố Trường An trố mắt mấy giây, sau đó cây ngay không sợ chết đứng phản kích:

"Phun có một ngụm nước thôi mà anh làm sao vậy? Hôm đó trên hành lang trường Thạch Nam anh đẩy tôi một cái làm đầu tôi sưng lên một cục, việc này tôi còn chưa tính sổ với anh đâu."

Biểu cảm của Lục Thành bỗng hơi đổi một chút.

Cố Trường An thấy hắn nửa ngày cái rắm cũng không thả, xì cười nói: "Quý nhân hay quên chuyện xưa?

"Lục Thành giật giật khoé miệng, quên được đã tốt. Hôm đó ở trên hành lang, hắn có phản ứng, cho nên mới mất khống chế đẩy thanh niên ra, cả người giống như một nồi nước sôi trào mà phát nổ. Hoài nghi nhân sinh Lục Thành đêm đó chuyển về trong miếu. Cố Trường An ngẫm lại liền bực mình:"Đêm đó tôi liên tiếp gặp ác mộng, rất có thể là do cục u trên đầu mang tới."

Lục Thành cạn lời với việc thanh niên già mồm cãi láo: "Ít nhất cậu còn có ác mộng mà mơ, tôi còn không chợp mắt nổi, ngồi trên ghế suốt một buổi tối."

Cố Trường An híp mắt một cái, người này giống như là đã bắt đầu suy sụp từ khi đó. Cậu bày ra dáng vẻ tốt bụng hỏi:

"Tại sao lại ngồi nguyên buổi tối? Không lẽ là vì một ma nữ cực kỳ xinh đẹp đấy chứ?"

Lục Thành nhắm mắt lại, ma nữ xinh đẹp là cái thá gì, nào có lợi hại như cậu, không đánh mà thắng.

Mắt Cố Trường An nhìn xuống khuôn mặt người đàn ông, trong đầu không hiểu sao lại nhảy lên câu hôm đó Ngô Đại Bệnh nói: "Trường An, anh thích Lục tiên sinh

". Đây là chuyện đã xảy ra từ bao ngày rồi, sao tự dưng bây giờ lại nhảy ra góp mặt? Cố Trường An đang đứng trước giường theo bản năng lùi về sau, cậu không nói rõ được mà cũng không tả nổi thứ cảm xúc chợt thoát ra. Cậu bĩu đôi môi không chút màu máu, chuyển sang chuyện khác:"Cây thông noel là sao đấy?"

Lục Thành nằm thẳng trên giường, dáng vẻ buồn ngủ: "Thì cứ thế thôi."

Ánh mắt Cố Trường An mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ: "Tại sao lại muốn mua?"

Môi mỏng Lục Thành khẽ mở: "Vì lễ Giáng Sinh sắp đến rồi."

Người đàn ông nhắm mắt lại, thái độ không quan tâm khiến Cố Trường An cảm thấy khó chịu, cậu đẩy mắt kính: "Đại Bệnh nói tâm trạng anh đang không tốt."

Lục Thành tự giễu giật giật khoé miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!