Chương 40: (Vô Đề)

Kẻ địch tung đại chiêu

Cố Trường An cùng Lục Thành đến cái chợ lớn nhất.

Bẩn, loạn, không khí vẩn đục, đây đều là điểm chung của các khu chợ lớn nhỏ.

Cố Trường An không lập tức hành động, cậu đứng bên tường lướt điện thoại xem công thức nấu ăn, còn chưa quyết định được buổi tối nấu món mào.

Lục Thành xoa xoa ấn đường, không muốn đưa ra cho thanh niên đề xuất gì, nấu món nào cũng biến thành bóng đêm.

Cố Trường An lướt xong càng thêm mê man.

Cậu nhíu mày: "Tối nay cứ luộc tôm rồi bỏ gừng và hành vào là được."

Lục Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cái này dễ, tôm rửa xong thì trực tiếp ném vào trong nước luộc lên, không có công đoạn phức tạp nào, nấu chín là được.

Tôm ở chỗ một khu vực còn bẩn hơn, trên đất lát gạch sứ, ẩm ướt nhớt nhát, mùi cá tràn ngập đâu đâu cũng có.

Cố Trường An không chú ý bị trượt chân, cậu theo bản năng vịn lấy cánh tay của Lục Thành.

Lục Thành vững vàng như núi Thái Sơn, cho dù đột ngột bị tóm lấy cũng không lay động tẹo nào.

Người trước gian hàng đều đồng loạt nhìn sang. Hai người trẻ tuổi xuất hiện ở đây trông cực kỳ không ăn khớp, đặc biệt là cái vị cao hơn một chút kia, quá chói mắt.

Cố Trường An điềm nhiên như không chỉnh lại quần áo, thong dong lễ phép nở nụ cười với những người kia, cười đến mức khiến cho họ lúng túng không dám nhìn tiếp.

Lục Thành chán ghét cau mày giục: "Mua nhanh lên cho xong rồi đi. Mùi ở đây quá nồng, tôi sắp ói hết bữa sáng ra rồi."

"Bữa sáng vẫn chưa tiêu hoá xong à?"

Cố Trường An chậc chậc, "Vậy anh nên đi khám bác sĩ thôi.

"Sắc mặt Lục Thành đen kịt, dọa chủ quán cũng không dám lớn tiếng thét to. Cố Trường An mua nửa ký tôm và một con cá rô mo, cậu còn chưa kịp lấy tiền ra thì một tờ màu hồng đã được đưa tới từ phía sau. Cuối cùng đều là Cố Trường An mua, Lục Thành trả tiền, hai người cũng coi như là phân công hợp tác. Cố Trường An gọi điện cho Ngô Đại Bệnh hỏi có cần mua gì về không. Ngô Đại Bệnh à xong rồi nói:"Trường An, Lục tiên sinh đang đi cùng anh hả?

"Cố Trường An nói ừ. Ngô Đại Bệnh"À" lên một tiếng: "Vậy hai người cứ đi dạo thêm đi."

Mặt Cố Trường An vặn vẹo: "Hai thằng đàn ông trưởng thành thì có gì hay ho mà đi dạo.

"Cậu bỗng sững sờ, lời này thật giống như đã từng nghe qua ở đâu. Cậu thoáng nhìn bóng hình người đàn ông, Cố Trường An nhớ ra, trước đây khi cậu đi dạo cùng Bạch Nghiêm Tu một ngày, đối phương cũng từng nói như vậy. Lục Thành nhìn thanh niên cúp điện thoại, ấn đường vẫn nhăn lại như cũ, không biết đang rối rắm cái gì. Hắn đi tới hỏi:"Mặt cậu toàn là mười vạn câu hỏi vì sao.

Có chuyện gì xảy ra à?"

Cố Trường An phiền lòng, không hiểu làm sao lại phiền. Cậu sầm mặt lại khẩu thị tâm phi nói: "Không liên quan đến anh."

Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, trong đầu Lục Thành bị một đám lửa vây quanh, đường nét khuôn mặt căng ra cười lạnh nói: "Vậy liên quan đến ai? Họ Bạch?

"Cố Trường An mở to mắt. Lục Thành xoay người, để lại cho cậu một bóng lưng lạnh lùng. Lệ khí trên mặt Cố Trường An biến mất không chút tăm hơi. Cậu biếng nhác gọi:"Này."

Bước chân của người đàn ông phía trước không ngừng.

Cố Trường An cười giễu, cậu không gọi nữa, quay người đi thẳng về cửa hàng hoa quả cách đó không xa.

Lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, một cái cây thông noel được đặt trước cửa hàng, bên trên treo đèn màu, chuông nhỏ và đủ loại đồ trang trí, vô cùng thú vị. Cố Trường An chăm chú nhìn thêm. Cậu mua hoa quả xong đi ra, nhìn thấy người đàn ông đứng quay lưng với mình bên ngoài cửa.

Sau lưng Lục Thành cứ như có con mắt, Cố Trường An vừa ra hắn đã biết ngay, gì cũng không nói chạy đến trạm xe buýt.

Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An loé loé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!