Đồng đội heo online
Lục Thành vừa vào phòng khách, áp suất không khí liền giảm xuống, cảm giác tồn tại của hắn thực sự quá mạnh mẽ, tựa như vị vua giáng lâm.
Cố Trường An không muốn nhìn cũng không được, cậu theo bản năng dừng trò chuyện với Bạch Nghiêm Tu, ánh mắt nhìn lên người Lục Thành: "Đại Bệnh nói anh đang bẻ cải trắng ở trong, xong rồi?"
"Xong rồi.
"Lục Thành liếc mắt ngồi bên cạnh Trường An, tư thế đoan chính, phần lưng thẳng tắp, hiện lên quang minh chính đại. Hắn cười tao nhã:"Vị đây là?
"Cố Trường An liếc hắn, người dễ nhìn như thế vừa đến không bao lâu mà anh cũng không nhận ra được? Lục Thành hết sức áy náy nói:"Tôi không nhớ được những khuôn mặt có đặc thù mờ nhạt.
"Ý là dung mạo Bạch Nghiêm Tu vô cùng không có gì đặc biệt, quá bình thường. Cố Trường An nhìn kỹ Lục Thành hơn, cảm thấy hắn cứ quái quái, không giống như thường ngày, lại không nói cụ thể ra được, cảm giác kỳ dị đó không cứ thế biến mất mà chui vào trong lòng. Bạch Nghiêm Tu không hề lộ ra biểu cảm không vui, anh chỉ kinh ngạc mở miệng:"Lục tiên sinh có chướng ngại trong việc nhận diện mặt người?"
Cố Trường An hoàn hồn, gật đầu cười nói: "Đúng, anh ta có cái chướng ngại đó thật, hơn nữa còn nghiêm trọng theo từng ngày, chắc không còn cách bệnh alzheimer xa nữa."
Bạch Nghiêm Tu nghiêm túc nói: "Lục tiên sinh lúc thường có thể luyện thêm vẽ vời, nếu có hứng thú với hội họa thì cũng có thể phác thảo này kia, điều này hẳn sẽ giúp chữa một vài các triệu chứng nhất định."
Anh nhìn về phía Lục Thành bằng ánh mắt có mấy phần cảm thông, rất có loại quan tâm người khuyết tật, nếu mỗi người trên thế giới đều bày tỏ một chút yêu thương thì thế giới sẽ càng trở nên tươi đẹp hơn.
Lục Thành bị Cố Trường An ngược xong lại bị Bạch Nghiêm Tu ngược, hắn trưng ra bộ mặt giống như bảng pha màu năm màu sặc sỡ.
Cơm tối đã làm xong, Ngô Đại Bệnh bưng thức ăn ra bàn.
Cố Trường An khách khí hỏi Bạch Nghiêm Tu có muốn cùng ăn cơm không, Bạch Nghiêm Tu ăn rồi nhưng lại nói chưa, phụ giúp người trong nhà bày bát đũa.
Lục thiếu gia đáng thương bị cô lập đứng nghiêm một bên, gân xanh thái dương đều nổi lên, khốn nạn, da mặt cũng dày lắm.
Tính cách của Bạch Nghiêm Tu có hơi khác so với cảm giác khắt khe cứng rắn mà anh mang lại, thật ra anh là con người dẻo miệng, hơn nữa chẳng hề trầm lắng, cái gì cũng đều có thể trò chuyện.
Cố Trường An đoán Bạch Nghiêm Tu hẳn là lãnh đạo của ban ngành, ăn nói khéo léo, rất giỏi giữ vững giới hạn, sẽ không để cho đối phương cảm thấy không thoải mái.
Bốn người ngồi trên bàn, hai người vừa nói vừa cười, một người miệng lớn vừa ăn xong một bát liền lấy thêm, còn lại một đứa bé lên cơn, xoi mói nhìn món nào cũng không vừa mắt.
Ngô Đại Bệnh tranh thủ quay đầu nhìn Lục Thành, mồm miệng không rõ nói: "Lục tiên sinh, sao anh không ăn vậy?"
Lục Thành nói: "No rồi.
"Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi bàn, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai. Bạch Nghiêm Tu nuốt xuống thức ăn trong miệng hỏi:"Lục tiên sinh không sao chứ?"
Cố Trường An nói không có chuyện gì: "Mỗi ngày anh ta đều có mấy lúc bất thường như vậy.
"Ngô Đại Bệnh đang định nói gì đó thì Cố Trường An ném sang một ánh mắt, cậu lập tức câm miệng tiếp tục ăn cơm. Không lâu sau, Lục Thành trở lại bàn, như không có chuyện gì xảy ra gắp rau ăn, giống như chính mình cũng không hiểu tại sao lại làm ra hành động đó. Ánh mắt Cố Trường An đảo qua Lục Thành, lúc cậu thả tầm nhìn về lại bát thì bên trong đã nhiều hơn mấy miếng thịt kho tàu, không phải thịt mỡ cũng không phải thịt nạc, là loại nửa nạc nửa mỡ cậu thích nhất. Bạch Nghiêm Tu thấp giọng nói:"Tôi thấy cậu gắp bằng tay trái rất bất tiện nên gắp giúp cậu mấy miếng.
"Cố Trường An không động đũa. Đường nét dưới cằm Bạch Nghiêm Tu căng ra, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng:"Xin lỗi, tôi không được cậu cho phép đã..."
Cố Trường An cười lên tiếng cắt ngang: "Đúng là tôi có không tiện khi dùng tay trái, Bạch tiên sinh gắp hộ tôi mấy miếng cũng giúp tôi đỡ phải phí sức nửa ngày."
Cậu chậm rãi ung dung nói: "Không giống ai đó, chẳng biết nghĩ cho ai mà chỉ biết ăn cho mình."
"Khụ... Khụ khụ...
"Lục Thành nghẹn lại. Ngô Đại Bệnh đến gần hạ thấp giọng nói:"Lục tiên sinh, thực ra Trường An thích nhất không phải thịt kho tàu mà là cánh gà.
Anh lấy cho anh ấy đi.
"Lục Thành chậm rãi húp ngụm canh, cậu ta thích ăn sẽ không tự lấy? Cậu ta cũng đâu có cụt tay. Ngô Đại Bệnh nhìn ra tâm tư của Lục Thành, cậu nhỏ giọng hơn nữa, chỉ lo Bạch Nghiêm Tu ở đối diện nghe thấy:"Tay phải Trường An bị thương, không tiện lắm, anh không giúp anh ấy thì cũng chỉ có thể để Bạch tiên sinh làm."
"Nhưng Bạch tiên sinh chỉ mới làm quen với Cố Trường An, không quen thuộc như anh, tôi thấy anh giúp Trường An sẽ tốt hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!