Nam thứ lên sàn
Gió đêm bao trùm cái rét lạnh thấu xương lẩn trốn nơi đầu đường, thỉnh thoảng lại cuốn đống rác thải mà công nhân vệ sinh chưa kịp xử lý lên, bay đâu cũng có. Có người đi đường đi ngang qua, nhận ra được bầu không khí quỷ dị liền vội vã nhanh bước rời đi.
Điện thoại Lục Thành đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiện tên Lập Xuân, Lục Thành đưa điện thoại cho Cố Trường An, quá nửa là có việc gấp cần tìm đối phương nhưng không liên lạc được nên mới gọi vào số của hắn.
Mới vừa ấn nhận, bên kia đã truyền đến tiếng thở dốc của Lập Xuân: "Lục tiên sinh, anh và Trường An đang ở..."
Cố Trường An cắt ngang: "Là tôi."
Lập Xuân vạn phần lo lắng nói: "Trường An Trường An, thật sự là cậu sao?"
Cố Trường An dở khóc dở cười: "Vậy chắc cô là người giả mạo Lập Xuân đúng không? Cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra?
"Chị đang hoảng loạn mà."
Lập Xuân nuốt nước bọt ừng ực, "Bây giờ cậu đang ở đâu, chị có cảm giác như sắp có đại yêu tới đây."
Đại yêu? Cố Trường An lần thứ hai nhìn về phía người đàn ông mặc sườn xám: "Tôi đã thấy rồi."
Lập Xuân la to: "Vậy cậu chạy mau đi!"
Cố Trường An đau màng nhĩ: "Chút nữa tôi gọi lại cho chị sau."
Dứt lời, Cố Trường An ấn cúp máy, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Thành.
Lục Thành đi tới góc khuất, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, người đàn ông mặc sườn xám theo sát phía sau. Cố Trường An chỉ kịp nhìn thấy hai tàn ảnh dùng tốc độ khủng khiếp xẹt qua vùng trời trên toà nhà.
Dưới màn đêm, người qua lại tấp nập trên đường phố, huyên náo như trước.
Cố Trường An nhìn hướng tàn ảnh biến mất, huyệt thái dương thình thịch nhảy loạn. Cậu cản lại chiếc taxi đang chạy tới, đi thẳng đến ngọn núi phía sau Cố gia.
Mới vừa vào núi, Cố Trường An đã cảm nhận được hai luồng hơi thở mạnh mẽ. Dòng máu nóng trong cơ thể không kiềm chế nổi mà bắt đầu dao động. Cậu vả mạnh vào miệng một cái, bình tĩnh đi.
Trong núi giăng từng lớp sương mù, cây cỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Cố Trường An càng đi sâu vào rừng núi thăm thẳm thì tầm nhìn lại càng hạn hẹp. Cậu nhớ ra mình còn cầm theo điện thoại của Lục Thành, lập tức mở đèn điện thoại lên, tầm mắt quét qua luồng ánh sáng.
Có một người phụ nữ dáng vẻ đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Cô mang mũ loan, mặc hỉ phục đứng đấy như là đang chờ chú rể tới đón mình, chờ rất lâu rồi lại rất lâu, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không đợi được chú rể của mình đến.
Cố Trường An: "...
"Lén lén lút lút như thế, tưởng tôi ngu chắc? Người phụ nữ ngâm nga, ai oán căm hờn. Cố Trường An làm như không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, kết quả là mấy phút sau cậu lại trở về đúng nơi đó. Cậu xác định mình không đúng lúc gặp phải quỷ dựng tường*. *Quỷ dựng tường: Một bức tường vô hình do quỷ dựng lên để vây nhốt người bên trong. Người phụ nữ ở dưới gốc cây vẫn cứ khẽ ngâm cùng một giai điệu. Cố Trường An buồn bực nói:"Bớt rên rỉ đi!"
Tiếng hát dừng lại, người phụ nữ vẫn luôn cúi thấp đầu chậm rãi ngẩng lên, tròng trắng mắt cô phiếm xanh, ánh nhìn trống rỗng.
Cố Trường An vốn cho rằng người phụ nữ sẽ chuẩn bị cười khanh khách xé da mặt của mình đi, hoặc là lớp da dần trở nên thối rữa bốc mùi bằng tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, kết quả chuyện gì cũng không phát sinh.
Người phụ nữ lại cúi đầu ngâm nga.
Cố Trường An đi tới dưới gốc cây: "Chị gái, tôi bị vây ở chỗ này là do chị giở trò quỷ hả?"
Người phụ nữ không hát nữa, cô dùng tay áo đỏ thẫm che miệng, nhỏ giọng nức nở.
Tổng cộng không được mấy lần gặp quỷ Cố Trường An đang thực sự bế tắc. Máu của mình không xua đuổi được quỷ hồn, hiện giờ không thể không còn nước còn tát, ôm lòng mong chờ thử một chút xem.
Cố Trường An không cắn ngón tay, chỉ một hai giọt máu thôi thì chắc chắn vô dụng. Cậu trực tiếp nhặt cục đá trên đất lên dùng phần đầu sắc bén đâm vào ngay lòng bàn tay, dùng sức rạch một cái, dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt trào lên, từng giọt từng giọt thuận theo bàn tay nhỏ xuống, nhưng không rơi xuống đất mà quỷ dị lơ lửng giữa không trung,
"Đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!