Chương 3: (Vô Đề)

Tin hay không thì tuỳ, tôi sẽ đấm cậu đấy

Cố Trường An nhịn không nổi, vội vã chạy đi tiểu.

Nhà vệ sinh công cộng ở sân phía nam. Không biết là con đường nào có vấn đề mà bóng đèn tròn cứ nhấp nháy, đầy đủ hoàn cảnh cùng bầu không khí của phim ma.

Cố Trường An giải quyết xong đi ra, nghiêng đầu nhìn về hướng phòng của Trương Uy. Cậu chậc chậc, cũng biết chơi lắm.

Trò kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế nào thì cậu không biết, nhưng cậu biết làm thế là đang đứng dưới lưỡi hái của tử thần nói đến đi nè, đến mà chém tao nè.

Có lẽ là một giây trước còn hưng phấn như được mấy trăm cô nàng chạy đến, mỗi tế bào đều run rẩy, một giây sau liền đẩy đầu lưỡi ra ngoài, duỗi chân chơi xong.

Nhưng chuyện này với mình thì có liên quan quái gì...

Độ cong bên môi Cố Trường An bỗng cứng đờ, vẫn liên quan đấy chứ. Nếu Trương Uy mà tự chơi chết mình thì cậu phải đi đâu tìm Hà Kiến đây?

Ngô Đại Bệnh thấy Cố Trường An mãi không trở về liền chạy ra tìm.

Cố Trường An cất cao giọng rêи ɾỉ, làm bộ dáng như thể đã ngồi xổm rất lâu: "Đại Bệnh à, mày đến đây dìu anh một chút, chân anh đây tê rần cả rồi."

Ngô Đại Bệnh cho là chân Cố Trường An tê thật, nhanh nhẹn chạy qua ngay.

Cố Trường An phát hiện mình vừa kêu lên, Trương Uy đã tắt đèn phòng ngay, tám phần mười là đã bị kinh hãi không nhỏ.

Những phòng khác đều không có động tĩnh, hai gia đình để đèn sáng không lo chuyện bao đồng cũng không gây chuyện thị phi. Mấy nhà tắt đèn từ sớm xem ra đều ngủ rất sâu, cậu lớn tiếng đến thế mà vẫn không có phản ứng.

Cố Trường An thông qua việc này thu được kết luận, hàng xóm cũng không biết chuyện, muốn tìm được thông tin có giá trị xem ra vẫn phải tốn công sức trên người Trương Uy.

Sáng thứ hai, Trương Uy đứng bên cạnh bồn lấy nước, gã bên ngoài chỉ như một người bình thường, không ai sẽ đặt gã chung một chỗ với những người yêu thích cảm giác nghẹt thở

Cố Trường An bóp kem đánh răng, tay bưng cốc súc miệng đi qua: "Tôi đến múc nước.

"Tuy rằng trong khu chỉ có một cái bồn nước, mỗi ngày đều là đến trước lấy trước. Có điều cũng không thể không phân rõ trái phải, lấy nước cũng không cần người khác phải nhường nhịn. Trương Uy tránh ra. Cố Trường An nói cảm ơn, cậu đi đến, cố tình quệt kem đánh răng lên áo Trương Uy. Trương Uy cả người như phát nổ, gã nghiêm mặt chửi ầm lên:"Đệt! Cậu làm cái gì vậy!"

Cố Trường An vội vàng nói: "Vô cùng xin lỗi."

Hai con mắt Trương Uy căng ra gắt gao trừng Cố Trường An, trên cổ nổi gân xanh, tay nắm thành quả đấm, dáng vẻ như muốn gϊếŧ người.

Cố Trường An trông thấy bóng dáng Ngô Đại Bệnh, mi tâm nheo lại không rõ. Cậu lắc tay về phía sau.

Ngô Đại Bệnh tâm trí như trẻ con, không tâm cơ không lòng dạ, sẽ không tính kế, thẳng thắn, có sao nói vậy, nhưng cậu nghe lời Cố Trường An.

Thấy Cố Trường An ra hiệu như vậy với mình, Ngô Đại Bệnh liền lui về phòng chờ lệnh.

Cố Trường An gì cũng không cần nói, chỉ cần dựa vào vẻ ngoài gà bệnh đứng như vậy chính là đang thay "quần thể yếu thế

"hô to, có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tình mẹ cùng ý muốn bảo hộ của các nữ đồng chí. Bác gái bị con trai lôi kéo bảo không cần lo, nhưng bác vẫn không đành lòng, khí thế hùng hổ tuốt ống tay áo từ trong nhà đi ra:"Làm gì làm gì, không phải chỉ là kem đánh răng thôi à? Lau đi không được sao?

Việc gì phải làm lớn chuyện đến mức muốn đánh người?

"Trương Uy nghiêng đầu sang. Bác gái bị kinh hãi bởi ánh mắt gã, giọng nói mềm nhũn đi ba phần:"Mọi người đều là hàng xóm cả, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy.

Cậu ta đã nói xin lỗi rồi, chuyện này coi như xong đi.

"Trương Uy không nói lời nào nhấc thùng đựng nước bằng nhựa rời đi. Cố Trường An cũng không muốn cứ thế để Trương Uy đi, cậu lúng túng nói:"Xin lỗi anh, vừa nãy là tôi không chú ý..."

Trương Uy túm lấy vai Cố Trường An mạnh tay đẩy ra.

Cố Trường An nhân cơ hội trượt chân, mông đập mạnh xuống mặt đất, mặt cậu co giật, đm, đau chết mẹ đi được, muốn khóc quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!