Bất ngờ không
Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, đêm ấy cả Cố Trường An lẫn Lục Thành đều bị mời về cục công an, tiến vào hai phòng thẩm vấn khác nhau.
Thẩm tra Cố Trường An chính là Quý Thanh, còn mang theo một cô thực tập sinh tươi tắn, ánh mắt lộ ra tâm tình trập trùng của mình, không chút tâm cơ.
Cố Trường An phối hợp suốt toàn bộ quá trình, trừ bỏ cá dối trá và những điều tương tự, cậu hỏi gì đáp nấy, hoàn toàn không có chút phản kháng, cho nên lấy khẩu cung rất thuận lợi, cũng không mất bao lâu.
Chủ yếu là vì Cố Trường An vừa lạnh vừa đói, đã thế còn buồn ngủ, không có tâm tư xoay vòng cùng đội trưởng Quý.
Quý Thanh ném bút máy lên khẩu cung, cánh tay chống lên bàn, khe hở hai bên giao nhau đỡ cằm, cứ như vậy đánh giá thanh niên tóc đen đối diện.
Cố Trường An ngáp mấy cái liền: "Quý đội, tôi có thể về được chưa?"
Quý Thanh hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu không thay đổi chút nào cả, dùng bài thuốc bí truyền gì bảo dưỡng đấy?
"Khóe miệng Cố Trường An nhẹ nhàng giật một cái. Cậu cong môi, lười biếng hạ mí mắt:"Bài thuốc bí truyền... Đúng là có."
Cô gái bên cạnh vèo vèo lấy ra bút cùng cuốn sổ, chuẩn bị ghi chép lại.
"Làm người, quan trọng nhất là vui vẻ." Cố Trường An một tay gác đầu, "Tâm thái tốt, người dĩ nhiên sẽ trẻ. Chị nghĩ sao, Quý đội?
"Quý Thanh suy tư nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt của thanh niên. Cố Trường An không có chút căng thẳng nào. Cậu lấy kính xuống xoa bóp mũi, đôi mắt vì ngáp mà trở nên ướŧ áŧ:"Quý đội, chị nhìn chằm chằm một người đàn ông như thế dễ khiến người ta hiểu lầm."
Quý Thanh vẫn giữ nguyên tư thái kia, không có bất kỳ sự lúng túng hay thẹn thùng nào của con gái bình thường.
Đây là lý do Cố Trường An không muốn giao thiệp cùng cảnh sát. Người phụ nữ này có một loại tinh thần điều tra khác hẳn người thường khiến cậu không dễ chịu, luôn có chút ảo giác như sớm muộn gì cũng bị đối phương lột da, móc lục phủ ngũ tạng ra nghiên cứu.
Quý Thanh đứng dậy, đi vòng qua bàn đến trước mặt thanh niên, dựa lưng vào mép bàn nhìn cậu: "Có hứng thú đến giúp tôi không?"
"Không có hứng thú."
Cố Trường An trả lời giống lần trước. Cậu chỉ đối phó với những chuyện liên quan đến lời nói dối, còn những cái khác không có quan hệ với cậu.
Quý Thanh cong tay, hững hờ gõ gõ bàn, tiếng vang nặng nề kéo dài giữa phòng thẩm vấn tĩnh lặng, một tiếng lại một tiếng, nhịp điệu chầm chậm.
Cố Trường An tuỳ ý điều chỉnh tư thế ngồi, thả lỏng ngồi sâu vào trong ghế tựa. Người phụ nữ trước mặt đã hơn ba mươi, cắt một mái tóc ngắn gọn gàng, bên trái khoé mắt có một vết sẹo khoảng hai cm, trông vừa lão luyện vừa sắt đá.
Làm cảnh sát hình sự, nguy hiểm rất lớn, luôn phải treo tính mạng quanh thắt lưng quần, từng thời từng giờ khắc ghi niềm tin vì dân vì đảng vì nước, ngày đêm điên đảo, thể lực tiêu hao mệt gần chết.
Cố Trường An không muốn sống những ngày tháng đó, cũng không có dòng máu nhiệt huyết kia, máu cậu lạnh.
Tiếng gõ "Cốc cốc" vừa ngừng, Quý Thanh cũng rời khỏi mép bàn, trên mặt lộ ra ý cười nhạt nhẽo: "Được rồi. Lần sau gặp lại."
Cố Trường An chậm rãi xoay người, vẫy tay với người phụ nữ: "Bye.
"Dứt lời, cậu ngựa quen đường cũ đi ra ngoài, cảm giác như chỉ là đến thăm nhà mà thôi. Cô gái thấy bóng dáng thanh niên rời đi, trong mắt đầy nghi hoặc:"Quý đội, cậu ta là thiên tài phá án sao? Học tâm lý học?
Hay là có kỹ thuật siêu đỉnh, bắn phát nào trúng phát đó?"
Con mắt cô đột nhiên sáng ngời: "Lẽ nào là có kỹ thuật giám định đặc biệt?"
Quý Thanh: "..."
Cô gái thấy đội trưởng Quý không lên tiếng, cô cắn cắn khoé môi, trí tưởng tượng ngày càng bay xa: "Độc tâm thuật*? Thôi miên? Hay là cái kiểu vừa mò thấy một thứ trong hiện trường, trong đầu liền có thể tái hiện quá trình gây án?
"*Độc tâm thuật/Thuật đọc tâm: Đoán cảm xúc, suy nghĩ của một người thông qua nét mặt, cử chỉ, tư thế của người đó. Quý Thanh cầm khẩu cung trên bàn sửa lại một chút rồi vỗ vỗ:"Nếu cô cũng đặt sức lực đấy lên vụ án thì tiền thưởng là của cô, huân chương cũng là của cô.
"Cô gái lè lưỡi. Phía tây cục công an có một cái chậu cá lớn trong góc, bên trong có không ít cá vàng nhỏ đang bơi qua bơi lại. Lúc Cố Trường An đi ngang qua đó, bên tai có chút ầm ĩ, đủ loại lời nói dối liên tiếp vang lên."Mấy người tuổi gì mà dám bắt ông, biết ông đây là ai không hả? Ông đây làm chức lớn lắm đó biết không? Đi! Mau gọi cục trưởng của các người đến đây cho ông!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!