Vết bớt nhỏ hình trái tim
Lục Thành cầm trong tay bộ tóc giả ướt nhẹp chảy nước, hắn buồn nôn vứt xuống đất.
"Anh vứt xuống đất làm gì? Bộ không phải dùng tiền mua chắc?" Cố Trường An nhặt tóc giả lên. Lúc nhìn thấy trên đó dính vết bùn đất, mặt cậu tối sầm lại,
"Bẩn chết đi được. Túi đâu, đưa tôi cái túi."
Lục Thành quăng cái túi cho Cố Trường An, hữu ý vô ý ném trật.
"Tiên sư nó, anh ném đi đâu vậy hả?
"Cố Trường An xoay người nhặt túi trên đất, lộ ra một phần eo trắng muốt, sau lưng mơ hồ có một ánh mắt đang nhìn sang, cậu nhất thời quay đầu lại. Lục Thành đang lướt điện thoại, giống như không hề nhìn cậu. Có cơn gió lạnh thổi qua, Cố Trường An lập tức đứng lên, đưa tay ra đằng sau kéo quần bò bị tụt xuống. Trên màn hình điện thoại của Lục Thành là một trang web, bên trên có nội dung là"Sau thắt lưng có một cái bớt hình trái tim
". Mắt hắn nhìn thoáng qua thanh niên đang lau chút nước trên chân, sau đó xỏ giày vào đi về phía trước, liền tắt điện thoại không nhanh không chậm bước theo."Trường An, dù cậu có mặc đồ nữ thì trông cũng không kỳ lạ tẹo nào."
Cố Trường An nghe thấy giọng nói bên tai, mặt thoáng cái đã tái lại. Cậu âm trầm quay đầu: "Mẹ nó đây là đang khen à?"
Lục Thành cười khẽ: "Đương nhiên."
Cố Trường An: "Ồ."
Lục Thành cứ như không nhìn thấy đỉnh đầu bốc khói của cậu, giọng điệu chân thành nói: "Nếu như cậu không đội tóc giả lên trước mặt mà là phía sau, chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân kinh thế hãi tục."
Cố Trường An: "Ha ha."
Lục Thành như là vừa nhớ ra gì đó, hắn vui vẻ nói: "Cũng may là vừa nãy tôi có chụp hình lại."
Mặt Cố Trường An tái xanh đến mức không thể nhìn nổi, cậu đưa tay ra: "Đưa đây.
"Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ. Cố Trường An kéo cánh tay người đàn ông lại:"Đưa điện thoại cho tôi."
Lục Thành điềm tĩnh: "Điện thoại là đồ riêng tư, tôi chỉ có thể cho người thân thiết nhất xem."
Huyệt thái dương Cố Trường An nhảy loạn, lý lẽ cũng nhiều lắm. Cậu lạnh lùng nói: "Vậy anh xoá tấm ảnh đấy đi."
"Gạt cậu thôi."
Lục Thành nở nụ cười, "Căn bản không có tấm ảnh nào cả."
Cố Trường An: "..."
Lục Thành không cười nữa, độ cong bên môi như thể chưa từng xuất hiện. Mặt hắn không cảm xúc, ngữ khí cay nghiệt lạnh lùng:
"Loại ảnh kia tôi chụp lại làm gì? Rửa ra đặt đầu giường đuổi ma?"
Cố Trường An: "..."
Không được quạu không được quạu, gϊếŧ hắn rồi ai giúp mình xử quỷ? Cố Trường An hít sâu, từ trong hàm răng bò ra vài chữ: "Người anh em, yêu diễn quá ha.
"Con mắt Lục Thành khép nửa, buông tầm mắt xuống nhìn thanh niên bị bệnh trạng bao phủ đầy mặt, màu da tái nhợt gần như trong suốt, đôi môi lạnh đến tím bầm. Hắn chầm chậm mở miệng, ngữ khí nghe không được bao nhiêu tình người:"Lạnh không?
"Cố Trường An vốn đã tự thôi miên chính mình quên đi bộ quần áo ướt sũng trên người, chuyện bị lôi ra như thế, hiệu quả trong nháy mắt đổ nát, cậu ôm cánh tay run lẩy bẩy. Lúc đang đi, Lục Thành lơ đãng đụng phải tay của thanh niên, như vừa chạm vào một khối băng. Môi Cố Trường An tím bầm, cậu chịu không được tìm hộp thuốc lá, để một điếu bên mép, hàm răng run lên:"Lục Thành, châm lửa giúp tôi."
Lục Thành cau mày: "Cậu không tự làm được?"
Cố Trường An giơ tay, vô tội cười: "Cứng rồi."
Nụ cười này là thật lòng, không có chút giả vờ nào, cũng không mang mưu tính gì, đây là lần đầu Lục Thành nhìn thấy, có chút mới mẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!