Chương 24: (Vô Đề)

Đây đều là giày cho người chết mang

Cố Trường An cho rằng Lục Thành còn phải làm mình làm mẩy một phen, không ngờ sau khi cậu biểu đạt xong lòng biết ơn, đối phương liền tắt đèn leo lên giường, động tác cực kỳ tự nhiên, không có nửa điểm gượng gạo.

Ấm áp trong chăn chỉ có thể loại bỏ lạnh lẽo trên người Trường An. nhưng dương khí đậm đặc của người bên cạnh có thể sưởi ấm linh hồn lạnh giá của cậu.

Cậu vô thức phát ra một tiếng rên thoả mãn như thể vừa ăn xong một bữa tiệc lớn.*

*Editor: Đây cũng là lý do vì sao ở chương xx Lập Xuân nói điều hòa không có tác dụng với Trường An.

Lục Thành vừa nghe được, sắc mặt liền đen đi mấy phần. Hắn có ảo giác như mình đang bị một con dã thú gặm nhấm từng miếng từng miếng, không hẳn là ảo giác, dương khí đúng là từng chút từng chút trôi đi.

Bị gặm thì thôi đi, đối phương còn là người lòng tham vô đáy, không biết cảm ơn, vật nhỏ nham hiểm xảo quyệt.

Bóng đêm ảm đạm bị rèm cửa dày nặng che chắn.

Trong phòng lặng thinh. Cố Trường An đến giờ mới chỉ nằm chung giường với Ngô Đại Bệnh trong vài tình huống, mỗi người một đầu.

Nằm cạnh người khác chung chăn chung gối vẫn là lần đầu tiên. Khoảng cách quá gần, đã bước qua vạch an toàn, cực kỳ không dễ chịu.

Huống hồ Ngô Đại Bệnh còn là người thân của Cố Trường An, người cậu coi như anh em ruột mà đối xử, đối phương cũng thế. Bọn họ là kiểu dù một ngày nào đó từng người lập gia đình thì vẫn có thể tụ lại cùng nhau ăn tết.

Người này thì không.

Cố Trường An nghĩ thầm. Nhìn bộ dạng cao hơn người một bậc của Lục Thành khẳng định sẽ không ngủ cùng ai, khí chất quý phái đâm vào làm mắt cậu đau.

Đều nắm giữ năng lực không theo khoa học, trong khi cậu ngậm muỗng gỗ sinh ra thì đối phương ngậm chính là thìa vàng, mỗi ngày lại tìm ra một điểm khác nhau, cuối cùng lại từ thế hệ trước tính lên.

Cùng không biết khi đó là cái tình hình gì.                                  

Trong bóng tối bỗng vang lên giọng của Lục Thành: "Cậu động đậy cái gì?"

Lưng Cố Trường An ngứa, cậu cà cà cũng vô dụng, đành đổi thành lấy tay gãi: "Anh quan tâm tôi làm gì."

Lục Thành không có tình người nói: "Còn động nữa thì ra ngoài đi.

"Cố Trường An xem thường khẽ xì, tiếp tục gãi lưng, thoải mái rồi mệt mỏi ngáp. Bên cạnh giường đột nhiên chìm xuống, một luồng hơi ấm áp ập tới, Cố Trường An không kịp chuẩn bị bị bao trùm tiến vào. Cậu ngừng thở, sau lưng cứng ngắc. Khoé môi Lục Thành cong lên một khoảng, hắn cười khẽ:"Ha...

"Giọng nói từ tính mà dễ nghe. Cố Trường An không xuất hiện trạng thái lỗ tai mang thai trong truyền thuyết, chỉ cảm thấy toàn bộ tiếng cười kia đều là trào phúng. Dây cung trong đầu cậu kéo căng, theo bản năng phản kích lại. Kết quả là vừa há mồm ra đã hít phải khí tức của đối phương vào trong phổi."Anh dựa vào tôi gần vậy làm gì?"

Lục Thành khép nửa mắt nói: "Không thể dựa à?

"Cố Trường An không nói hai lời, trực tiếp ở trong ổ chăn nhấc chân đạp tới. Bóng tối đối với Lục Thành giống như ban ngày, tầm mắt như thường. Hắn thoải mái cản lại bàn chân đá sang của thanh niên:"Đêm khuya rồi, cậu ở trước mặt đàn anh nghịch ngợm cái gì?"

"Mẹ nó. Đàn anh? Nghịch ngợm? Mấy từ quỷ quái gì vậy?

"Máu già vọt đến cuống họng Cố Trường An. Lục Thành đẩy chân thanh niên ra, khẩu khí lạnh nhạt nói:"Tôi nói lại lần cuối cùng. Tuổi của tôi lớn hơn cậu, hơn nữa lớn hơn rất nhiều."

Hắn nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại nói: "Ngủ đi. Còn nữa, đừng có lộn xộn."

Mặt Cố Trường An hướng lên trần nhà: "Lớn hơn nhiều so với tôi? Anh không phải người?"

Tâm tình Lục Thành không chút chập chờn nói: "Tôi có phải người hay không không liên quan đến cậu."

Cố Trường An giật giật khóe miệng, hờ hững đáp: "Đúng vậy. Tôi quản anh có phải người không làm gì, ăn thua gì đến tôi.

"Lục Thành lật người, đưa lưng về phía cậu, lười mở miệng. Một lát sau, Cố Trường An xua đống cảm xúc lung ta lung tung đi. Cậu đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh,"Đợi tí nữa hẵng ngủ. Rốt cuộc chuyện giấc mộng chết chìm của tôi là sao?"

Bên cạnh không có âm thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!