Chương 18: (Vô Đề)

Trương Long chết rồi

Lập Xuân nhớ lại vấn đề Cố Trường An hỏi trước đó, cô nghiêm túc nói: "Trường An, cậu mà thấy được quỷ thì nhớ chụp hình gửi cho chị để chị đăng lên weibo nha, có thể thu hút được rất nhiều lượt click và like..."

"Livestream cùng được, đúng đúng, cậu thấy được quỷ thì livestream, sau đó cậu..."

Cố Trường An nói: "Sau đó tôi liền trực tiếp thăng thiên."

Lập Xuân quay lại bên giường nắm mặt cậu: "Cậu đừng có suy sụp như vậy mà, cho dù cậu không còn gì nữa nhưng vẫn còn khuôn mặt này nha."

Cố Trường An: "......"

Lập Xuân không biết chuyện cá dối trá, chỉ biết nhà họ Cố có bí mật, cậu và ba cậu đều không phải người bình thường, cũng không chắc bà ngoại có biết hay không.

Cố Trường An không lo lắng về chuyện này.

Bà ngoại tâm tư thâm sâu, cậu nhìn không ra, lo lắng cũng vô dụng, chỉ có tăng thêm phiền não.

Bây giờ Cố Trường An để ý về chuyện ầm ĩ với Lục Thành hơn.

Càng nghĩ càng lưu tâm, Cố Trường An nắm chặt tay nện một cái lên trán. Ba nói cậu vừa sinh ra được một lúc đã tắt thở, sau đó không biết sao sống được. Nhưng thể chất của cậu từ nhỏ đã cực kỳ kém, nên chỉ có thể học. Mọi thứ đều học đến mức tinh thông, chỉ có thể chất là vẫn không cải thiện được.

Vừa đến mùa đông là sẽ chết não như thế.

Lập Xuân đi không bao lâu thì Lục Thành trở về, hắn đóng cửa lại hỏi: "Lập Xuân về rồi?"

Cố Trường An nhìn cái túi trong tay hắn: "Ừm."

Lục Thành lấy một cái bánh xốp từ bên trong ra đưa cho thanh niên trên giường: "Khoai nướng bán hết rồi nên mua cho cậu cái này, vẫn còn nóng, ăn đi.

"Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Trường An cảm thấy mình bị đối xử như chó con. Lục Thành mở ghế tựa ra ngồi xuống, chân dài tuỳ ý xếp chồng, hai mảnh môi mỏng khẽ mở:"Cô ấy nói với cậu rồi à?"

Vốn là định giả vờ không biết chuyện kia Cố Trường An: "..."

Lục Thành săn sóc nói: "Biết cậu da mặt mỏng, với người đồng giới cũng sẽ ngượng ngùng, cho nên toàn bộ quá trình tôi chỉ nhắm mắt lại, không nhìn thấy bất cứ thứ gì."

Cố Trường An vừa định nói anh cho là tôi bị ngu sao, thì đã thấy hắn tiếp một câu: "Da cậu vừa trắng lại vừa trơn, như trứng gà lột vỏ ý."

Cốc nước trên bàn bị Cố Trường An ném sang, Lục Thành đón lấy, ngoài miệng cười đùa: "Sao cậu nóng tính thế.

"Người đàn ông kia đón được rất dễ dàng, không có nửa điểm vất vả chật vật, thành thạo điêu luyện, như là đang chơi. Đồng tử Cố Trường An thu nhỏ lại, biến hoá này thoáng cái liền qua. Lục Thành đặt cốc lại chỗ cũ, khẽ cười nói:"Tôi không nhìn thấy, nhưng tay thì có đụng tới."

Cố Trường An nổi cả gân xanh: "Đủ rồi!"

Lục Thành vẫn cười, hắn lắc đầu một cái, nói: "Trường An, cậu không biết nói đùa."

Cố Trường An lạnh lùng đáp: "Đúng vậy.

"Phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Cố Trường An dựa vào đầu giường ăn bánh xốp, không những mềm mà còn dẻo, nhờ có đồ ăn, sắc mặt phủ kín khói mù dần dần chuyển biến tốt. Ngô Đại Bệnh và Lập Xuân quen với Cố Trường An đều biết, cậu một khi đói bụng tâm tình sẽ cực kỳ kém, ăn vào thứ đồ yêu thích, tâm tình sẽ tốt hẳn lên. Lục Thành nhìn thanh niên hai tay gặm bánh xốp, rất nhanh đã gặm ra một loạt dấu răng chỉnh tề, hắn bỗng nhiên nói:"Trường An, tôi nhìn cậu như thế, cảm thấy cậu có chút đáng yêu."

Cố Trường An bị nghẹn, cậu vỗ ngực, uống vào mấy ngụm nước đáp: "Tôi lười nhìn anh."

Lục Thành sờ lên mặt của mình: "Không nên nha, mọi người nhìn thấy tôi chỉ ra dáng vẻ 'Người này chỉ có ở trên trời'.

"Cố Trường An không nói gì. Ăn xong bánh xốp, Cố Trường An vẫn không nhịn được nhắc lại chuyện hư hỏng kia:"Lục Thành, tại sao anh lại làm vậy với tôi, sau đó lại làm vậy với mình, rồi ở cùng tôi một chỗ như vậy?

"Từ ngữ thực ra rất hoàn hảo, chỉ sợ bản thân tự suy diễn lung tung, não vừa đen vừa thâm sâu. Lục Thành hơi nhướng mày:"Cậu định biến tôi thành tên biếи ŧɦái à?

"Cố Trường An liếc hắn một cái, anh nghĩ sao? Lục Thành buông cái chân đang gác xuống, đè nén khóe môi một chút:"Lần này là tôi quản việc không đâu, không có lần sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!