Cá dối trá
Sông Bảo Đới sau thu, sóng nước như dải lụa lặng lẽ chảy về phương xa.
Một thanh niên tóc đen cầm cần câu trong tay, ngồi nghiêng dưới tán cây bên bờ sông, cạnh chân của cậu là một cái giỏ cá trống rỗng.
Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên quẳng cá vào trong sọt rồi rửa tay châm điếu thuốc, ông ta quay đầu lại nhìn.
Thanh niên kia có dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú góc cạnh, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, môi không còn màu máu, đậm đặc dáng vẻ bệnh tật giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Mỗi khi người trung niên đến đều thấy người thanh niên ở đó, cứ vào khoảng tầm này, lúc ông ta đã lấy được một giỏ đầy cá thì trong sọt đối phương vẫn chẳng có gì.
Nhưng ông không có nửa điểm xem thường, trái lại còn xuất hiện một sự khâm phục không tưởng tượng nổi.
Bởi vì người trung niên đã tận mắt thấy thanh niên kia liên tục nhấc cần câu, mỗi lần đều có cá mắc vào. Cậu thế mà thả lại chúng vào sông, cứ như vậy hết câu rồi thả, không ngừng lặp lại hơn nửa ngày.
Không biết rốt cuộc cậu ta muốn câu cái gì hay là nhàm chán không có chuyện làm nên đi tìm thú vui.
Người đàn ông trung niên trông thấy thanh niên nọ câu được con cá chép nặng chừng nửa ký rồi tiện tay ném xuống sông. Ông ta lắc đầu chậc lưỡi, không có lần nào là không câu trúng, làm sao làm được? Thật là bất khả tư nghị*.
*Bất khả tư nghị:
Không thể nào suy nghĩ bàn luận được, vượt ngoài lý luận, dùng để tả cái tuyệt đối, chỉ ai đạt được giác ngộ mới biết.
Cũng có thể hiểu là những việc không thể dùng từ ngữ bình thường diễn tả được. (Wikipedia)
Người trung niên có hơi muốn đến học hỏi một chút kỹ thuật nhưng không biết tại sao ông ta lại không dám qua.
Một tiểu bối thoạt trông mong manh yếu đuối vậy mà lại làm ông sợ sệt, vô cùng kỳ quái.
Tiếng chuông điện thoại kiểu cũ bỗng vang lên leng keng leng keng, lớn đến chói tai.
Thuốc lá bên mép người trung niên không khỏi run lên, loại tiếng chuông kia bình thường ông ta đều chê quê mùa, không ngờ bây giờ vẫn còn người trẻ dùng.
Kỳ lạ là người thanh niên ấy không những không để ý mà còn vô cùng quen thuộc.
Thanh niên tóc đen bắt máy.
Đầu kia truyền đến giọng nói lúng túng: "Trường An, em không hoàn thành được."
"Về nhà chờ anh."
Cố Trường An thả điện thoại vào lại trong túi, lấy chiếc kính gọng đen xuống khỏi sống mũi cao hẹp, xoa xoa bóp bóp phần gốc, sắc mặt u ám thở dài. Cậu sáng sớm bò ra đây, vậy mà đến giờ vẫn chưa có thu hoạch.
Ngày hôm nay thật sự là xuất sư bất lợi.
Ở trong mắt người khác Cố Trường An đang câu cá, nhưng không ai biết rằng, mục đích của cậu và những người đó đều không giống.
Trong này ẩn giấu một bí mật mật to lớn, cậu cũng không phải câu cá, mà là đang câu lời nói dối.
Nước là khởi nguồn của vạn vật.
Bất kể là con sông dưới chân bạn hay tại nơi gần đó, mỗi khi có người nói dối, lời giả dối sẽ bị nước sông hút lấy, cuối cùng bị cá nuốt vào bụng.
Người nhà họ Cố trời sinh có một năng lực đặc thù, đó là có thể câu ra những lời nói dối cá nuốt vào, sau đó lắng nghe từng cái, tìm ra lời mình muốn.
Tỷ lệ người khác câu được vô cùng thấp, mà với nhà Cố là phát nào trúng phát đó.
Đến thế hệ này của Cố Trường An, họ Cố chỉ còn lại một mình cậu, lời trăn trối lúc lâm chung của ba cậu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!