11
Đồ đàn ông, biết rõ còn cố hỏi.
Nhưng tôi vẫn phải tươi cười đáp lời:
"Thì là... hôm sinh nhật, em không nên bỏ anh và bữa tối anh làm cho em, chạy đi xem phim với người khác. Em sai rồi."
"Ừm, em biết là tốt rồi."
Giang Dịch tháo đồng hồ đeo tay, lại nới lỏng hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp.
Da anh trắng lạnh, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ, đen trắng rõ ràng, vừa đẹp vừa quyến rũ.
Tôi cảm thấy mắt mình lại dán chặt vào anh rồi.
Đành phải cầm lấy một lon bia, uống ừng ực hết hơn nửa lon, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.
Điều hòa phòng khách thổi hơi lạnh.
Tôi và Giang Dịch ngồi trên sofa uống bia.
Uống suông.
Tôi quên mua đồ nhắm rồi.
Vốn dĩ mục đích của tôi là chuốc say bản thân, rồi mượn men say, thuận lý thành chương nhào vào lòng anh, tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Không ngờ ba lon bia vào bụng, tôi đã no căng, mà lại càng uống càng tỉnh.
Lúc này tôi mới biết, tửu lượng của mình có lẽ rất khá.
Đúng lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào chai rượu nhị oa đầu ở góc bàn trà, đang nghĩ xem giờ mà rót thêm hai hớp rượu trắng có quá đột ngột hay không, thì bỗng nhiên nghe Giang Dịch gọi tên tôi.
Đường Miên Miên.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày bị men say thấm đẫm, tăng thêm vài phần quyến rũ động lòng người, phát âm cũng trở nên da diết hơn.
Tôi nhìn về phía đó, bắt gặp ánh mắt hơi say của Giang Dịch.
Anh nói:
"Đường Miên Miên, em thật sự không nhớ anh sao?"
Động tác uống rượu của tôi khựng lại, cố gắng hồi tưởng nửa ngày, vẫn lắc đầu.
Sau đó Giang Dịch đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh nghiêng đầu ở khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
"Anh đổi tên rồi. Trước đây, anh tên là Giang Tiểu Anh."
Giang Tiểu Anh... Giang Tiểu Anh?!
Tôi vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế sofa:
"Giang Tiểu Anh!! Anh không phải..."
Ba chữ con gái sao bị tôi nuốt ngược trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!